SUY NIỆM TUẦN XX THƯỜNG NIÊN
Lm. Seoka
Thứ
hai (Mt 19, 16-20)
Suy niệm 1.
Có
lẽ thao thức và khát vọng lớn nhất của con người là sự sống đời đời. Để được sự
sống đời đời thì phải làm gì? Lời Chúa hôm nay sẽ giải đáp cho chúng ta hiểu
được điều đó.
Giáo
lý Công giáo thường được chia thành 4 phần: Tín lý, luân lý, bí tích và cầu
nguyện. Nhưng hình như những người không có tín ngưỡng cũng như đa số những
người có tín ngưỡng của các tôn giáo khác chỉ chú trọng đến phần luân lý mà
thiếu quan tâm đến vấn đề niềm tin và sống niềm tin, cho nên xảy ra những sai
lệch trong đời sống.
Ngày
hôm nay, nền luân lý Kitô giáo đề cập rất nhiều về Mục Đích và Phương Tiện
trong đạo đức sinh học. Một hành vi được xem là tốt khi người ta dùng một
phương tiện tốt để đạt đến mục đích tốt. Nếu thiếu đi một trong hai yếu tố này
thì kể như hành vi đó chưa tốt. Ví dụ: Con người không thể nhân danh mục đích
giúp đỡ những người nghèo khó, mà đi cướp bóc của cải người giàu để chia cho
người nghèo. Điều này sai luật luân lý. Hay vì nhằm mục đích giúp cho những
người đau đớn vì chứng bệnh nan y được chết êm dịu mà dùng đến thuốc an tử kết
thúc sự sống của họ. Đây quả là hành vi sai trái, tội lỗi. Lý do vì chính Chúa
là nguồn và là Đấng ban sự sống. Sự sống là do chính Thiên Chúa tác tạo, quyền
quyết định sinh tử là bởi Thiên Chúa, con người không có quyền can thiệp vào sự
sống-chết của con người.
Anh
thanh niên trong bài Tin mừng hôm nay mặc dù giàu có và xem ra đạo đức nhưng
anh ta vẫn không an lòng. Giữ luật lệ chính chắn cũng như nhiều của cải xem ra
không bảo đảm cho hạnh phúc nước trời.
Chính
vì mục đích là nước trời đã làm cho anh ta phải thao thức. Để đạt được mục đích
tốt thì cần phải xử dụng phương tiện tốt . Nhưng anh ta cứ tưởng chăm chú giữ
những luật lệ hay giàu có là đạt được nước trời. Nhưng anh ta thật sai lầm bởi
lẽ những phương tiện đó nó lại không hợp với mục đích hạnh phúc nước trời.
Mục
đích mà Chúa Giêsu chỉ cho anh ta biết đó là Tình Yêu, bởi chính Chúa là Tình
Yêu. Có được Tình Yêu như Chúa thì giống Chúa, ở trong Chúa, nên một với Chúa.
Mà giống Chúa, nên một với Chúa, ở trong Chúa thì là hạnh phúc nước trời.
Phương
tiện Chúa Giêsu chỉ cho anh ta đạt đến mục đích không phải là tiền bạc, của
cải, cũng không chỉ là tuân giữ chay cứng những luật lệ, nhưng phải là những
việc làm thể hiện Tình Yêu Chúa yêu người.
Yêu
Chúa thì phải sống cậy trông phó thác vào Chúa chứ không phải là tiền bạc của
cải. Nên Chúa bảo: “ hãy bán tất cả …mà theo Ta”.
Yêu
người là phải biết rộng lượng chia sẻ với anh chị em, đặc biệt những người nghèo
khó “hãy bán hết của cải mà bố thí cho người nghèo…”.
Lạy
Chúa cả đời sống đạo là để được hạnh phúc nước trời, xin cho con biết phụng sự
Chúa hết lòng vì tình yêu và lòng tin tưởng phó thác cũng như biết quảng đại
chia sẻ với anh chị em chúng con hết lòng với tình quý mến. Nhờ đó mà con có
được hạnh hạnh phúc ở đời này và cả đời sau . Amen
Suy niệm 2
Bài Tin Mừng
hôm nay tường thuật lại chuyện người thanh niên giàu có muốn được trở nên hoàn
thiện, nhưng ước muốn ấy đã bị của cải vật chất ngăn cản.
Nhìn lại cuộc sống của người thanh niên này, xem ra anh ta quả là một người đạo
hạnh, vì tuân giữ các giới luật của Thiên Chúa từ lúc còn nhỏ. Thái độ sống của
anh khiến chúng ta phải kính nể, bởi thật là khó để sống được như thế. Do đó,
ước muốn trở nên hoàn thiện của anh là một điều chính đáng. Tuy nhiên, khát
vọng trở nên hoàn thiện không chỉ là những điều phải tuân giữ như anh ta nghĩ,
mà còn phải thể hiện một cách mạnh mẽ hơn, và triệt để hơn, đó là dám đánh đổi
tất cả để được sự hoàn thiện ấy. Chúa Giêsu đã “đánh” vào điểm yếu của người
thanh niên, khi Ngài đưa ra một cuộc “trao đổi” cho anh: bán tất cả tài sản để
có một kho tàng khác; đổi cả một gia tài cả đời dành dụm để được một sự hoàn
thiện, và đổi cái có trong tay để lấy cái không thấy được. Kết quả, anh ta đã
không dám đánh đổi. Anh đành rút lui. Vâng, tiền bạc có thể mua được nhiều thứ
nhưng không thể mua được sự thánh thiện.
Ngày nay, người ta thường truyền khẩu với nhau bài vè này “tiền là tiên là
phật, là sức bật của lò xo, là thước đo của lòng người, là sức khỏe của tuổi
già, là niềm vui của tuổi trẻ…, có tiền mua tiên cũng được”. Vâng, xem ra là
quả chí lý. Trong cuộc sống, tiền bạc là nhu cầu vật chất rất cần thiết, bởi
vì, có tiền ta mới mua được thực phẩm, đồ dùng; có tiền ta mới cho con cái ăn
học; có tiền ta mới làm được việc này việc nọ; và có tiền ta mới có thể đi đây
đi đó… Vì tiền bạc là thứ không thể thiếu, nên người ta phải ra sức làm việc để
kiếm được thật nhiều tiền, và có càng nhiều càng tốt. Tuy nhiên, có tiền chưa
chắc đã hạnh phúc.
Ngoài
tiền của vật chất, xem ra đời sống con người có cái gì đó cần vươn cao hơn. Như
ước muốn được sống vui vẻ, bình an, hạnh phúc, gia đình hòa thuận…và hơn thế
nữa, là khát vọng trở nên hoàn thiện nằm sâu thẳm trong lòng mỗi người.
Thế
nhưng, nhìn vào thực tế của cuộc sống, dường như Chúa và tiền như nhau. Nhiều
người hãnh diện xưng mình là kitô hữu nhưng cũng lại dễ dàng bỏ lễ ngày Chúa
nhật để đi kiếm tiền. Có người còn cho rằng, đi lễ Chúa đâu cho tiền cho cơm
cho gạo…nên phải ở nhà đi làm thì mới có cái để ăn. Nhiều người có thể bỏ lễ để
đi chơi, đi đám cưới, nhưng không thể bỏ đám cưới để đi lễ. hoặc là đi ăn tiệc
thì đông đủ nhưng đi lễ thì lại ít…họ sống theo kiểu “có thực mới vực được
đạo”. Nguy hiểm thay cho đức tin của họ.
Lạy
Chúa, theo Chúa là một điều dễ nhưng cũng là một điều khó; dễ là khi biết sống
theo lời Chúa dạy, và chọn Chúa là cùng đích của đời con; và khó là khi chọn
tiền của, vật chất, và những thứ khác hơn Chúa. Người thanh niên trong bài Tin
mừng đã chọn tiền bạc thay vì chọn Chúa, chọn vật chất thay cho sự hoàn thiện.
Lạy Chúa, xin cho con biết chọn những gì có ích cho đời sống mai sau hơn là cái
có lợi ở đời này, biết chọn Chúa là gia nghiệp muôn đời. Amen.
THỨ BA (Lc
1,26-38).
LỄ ĐỨC MARIA NỮ
VƯƠNG
Mừng lễ Đức Maria Nữ Vương, chúng ta hướng tâm hồn về Mẹ, vì Mẹ là một phần tử
ưu việt của Hội thánh, đã sống với Thiên Chúa cách trọn hảo, và đã xin vâng
theo thánh ý Thiên Chúa trong mọi cảnh huống của cuộc đời.
Thánh
Bênađô đã khẳng định rằng "nói về Mẹ thì không bao giờ đủ", bởi vì
các nhân đức của Mẹ thật tuyệt vời. Một trong những nhân đức ấy, là sự khiêm
nhường của Mẹ. Thánh sử Luca cho biết, khi kết thúc biến cố truyền tin, Mẹ đã
đáp lại "Tôi đây là nữ tỳ của Chúa, xin Chúa cứ làm cho tôi như
lời sứ thần nói". Trong bài ca Magnificat, Mẹ cũng nhìn nhận mình
là ‘phận nữ tỳ hèn mọn’. Nơi mái ấm gia đình Na-da-rét, Mẹ đã sống
âm thầm lặng lẽ phục vụ thánh Giuse và Hài Nhi Giêsu. Vâng, Nữ tỳ của Chúa là người thuộc nữ giới, hoàn toàn lệ
thuộc vào Chúa, chỉ biết thực hiện mọi ý của Chúa, chứ không làm theo ý riêng.
Vì thế, Mẹ đã để cho Chúa hướng dẫn cuộc đời của Mẹ, trong mọi hoàn cảnh sống,
Mẹ sẵn sàng phó thác tất cả cho sự quan phòng của Chúa.
Sống khiêm nhường là một nhân đức,
nhưng thật là khó để tập nhân đức này. Bởi vì, mỗi người trong chúng ta vốn
‘mang gen’ kiêu ngạo, luôn tự cho mình là tài giỏi và trên hết. Càng có chức có
quyền thì cái tôi càng lớn, theo đó tính kiêu ngạo cũng càng cao. Được làm ông
này bà nọ thì coi mọi người chỉ là hạng thứ dân. Người có chút tài năng thì
sinh tính kiêu ngạo, mang cái ‘bệnh của sao’ và coi người khác chẳng ra gì…
thật vậy, ai cũng muốn sống khiêm nhường trước mặt mọi người và Thiên Chúa, vì
nó là một khát vọng chính đáng, nhưng nhiều khi ta không biết cách thực hành
như thế nào, vậy phải làm sao đây?
Thiết nghĩ, muốn sống khiêm nhường
thì cần phải diệt cái tôi của bản thân. Cha Vincente Lebbe cho rằng, chúng ta
cần phải chiến đấu với cái tôi hằng ngày, hằng giờ, hằng phút, nên phải luôn
đánh tôi, đánh ngã tôi, và đánh chết tôi. Nói như thế, cái tôi trong mỗi người
chúng ta thật là lớn, và rất khó để diệt nó. Chỉ khi nào chúng ta làm chủ được
cái tôi thì ta mới có thể sống khiêm nhường được. Một tâm hồn khiêm nhường thì
dễ lắng nghe tiếng Chúa và sẵn sàng đáp lại thánh ý Ngài, và rồi ai hạ mình
xuống sẽ được nâng lên.
Mừng lễ Đức Maria Nữ Vương hôm nay,
chúng ta cùng nhau xin Mẹ luôn chở che nâng đỡ mỗi người chúng ta trên hành
trình dương thế này. Xin cho mỗi người chúng ta cũng biết thưa tiếng xin vâng
như Mẹ trước thánh ý của Thiên Chúa, và để cho thánh ý của Chúa được hoàn thiện
nơi bản thân chúng ta. Mẹ đã sống khiêm nhường trước mặt Thiên Chúa và mọi
người. Noi gương Mẹ chúng ta hãy sống khiêm tốn trở nên người tôi tớ trung tín
của Chúa, và phục vụ tha nhân cách chân thành. Cùng với Mẹ, ta hãy trở nên
thành phần thánh thiện trong Hội thánh.
THỨ TƯ (Mt 20,1-16).
Suy niệm 1.
Thiên Chúa là Đấng công bằng vô cùng,
nhưng cũng đầy lòng yêu thương. Đó là điều mà ta cảm nhận qua bài tin mừng hôm
nay.
1. Thiên Chúa cũng rất ư là công bằng.
Những người thợ vườn nho đi làm từ
sáng sớm, tỏ ra bất bình và khó chịu trước cách thức trả lương của ông chủ. Họ
cho rằng đã làm nhiều giờ, vất vã đổ mồ hôi nhiều thì chủ phải trả tiền nhiều.
Kẻ làm ít giờ, chịu nắng mưa và đổ mồ hôi ít thì tiền công phải ít. Vậy mà tất
cả đều được ông chủ trả như nhau, là một đồng. Làm như vậy ông chủ có công bằng
không?.
Tưởng như không công bằng trước cách
thức trả tiền công của chủ. Nhưng qua lời giải thích của ông chủ, chúng ta thấy
việc trả công của ông quá là công bằng. Bởi lẽ ngay từ đầu họ đã thoả thuận và
chấp nhận với chủ ngày công là một đồng. Như thế ông chủ đã trả cho họ đúng với
những gì họ đã thỏa thuận và xứng với những gì họ làm. Còn ông chủ có trả cho
thợ làm vào giờ chót bằng số tiền của họ là vì tình thương của ông
chủ. Chẳng lẽ ông chủ không được làm điều ấy sao!
Thiên Chúa là Đấng công bằng vô cùng,
do đó Ngài sẽ ban thưởng hay luận phạt chúng ta theo công việc tội phúc mà
chúng ta đã làm. Dĩ nhiên chúng ta không nên đòi hỏi nơi Ngài sự công thẳng "vì nếu chấp tội nào ai đứng
vững".
2. Thiên Chúa Đấng giàu lòng yêu thương.
Thiên Chúa của chúng ta không chỉ là
Thiên Chúa công bằng mà Người còn giàu lòng yêu thương. Những người thợ được
ông chủ kêu gọi vào làm vườn nho ngay từ sáng sớm đã là một vinh dự và là niềm
an vui lớn lao rồi, bởi lẽ họ không phải lo lắng và chờ đợi việc làm.
Kẻ được mời gọi vào những giờ chót
trong ngày, họ phải sống trong tâm trạng phập phòng lo lắng và phải lang thang
suốt cả ngày đi tìm việc làm.
Cuối cùng tất cả đều được kêu gọi vào
làm cùng một việc và trong cùng vườn nho của chủ. Đó không chỉ là niềm vui lớn
lao của người những thợ làm vườn sau chót mà còn là vinh hạnh cao quý của người
được gọi làm từ ban mai.
Sở dĩ ông chủ mời gọi tất cả vào làm
vườn nho của ông ,đó là vì Ngài giàu lòng yêu thương, muốn tạo công ăn việc làm
và cuộc sống cho mọi người.
Hình ảnh ông chủ ấy là Thiên Chúa và
vườn nho là Giáo Hội của Người.
Chúng ta là những người thợ vinh dự
được Thiên Chúa mời gọi vào vườn nho Giáo hội. Có thể trong chúng ta, có những
người được mai mắn gia nhập vào vườn nho Chúa rất sớm, ngay từ khi ban mai của
cuộc đời; cũng có những người vì hoàn cảnh hay lý do nào đó, họ chỉ được mời
gọi vào vườn nho Giáo Hội trong thời điểm của ngày tàn. Nhưng điều đó không
quan trọng. Điều quan trọng là chúng ta đã được Chúa yêu thương mời gọi vào
vườn nho Giáo Hội của Chúa, nên hãy ý thức cố gắng làm việc hết mình và hết
tình trước tình yêu mời gọi của Người.
Lạy chúa, xin cho chúng con đừng tự hào
về những công việc chúng ta đã làm, nhưng cho chúng con biết tự hào vì chúng
con có một người Cha giàu lòng xót thương. Người sẽ ban thưởng cho chúng con
hơn những gì chúng con đã làm.
Suy niệm 2.
Trang Tin mừng hôm nay, kể lại dụ ngôn “ông chủ tốt bụng”. Ông đã phân phát
tiền lương cho người trước kẻ sau đều như nhau. Hành động của ông không phải là
do ông ta bất thường, bất công nhưng do ông ta tốt lành. Tốt ở chỗ không muốn
ai phải thua thiệt, sút kém nhưng còn muốn ai cũng may mắn, ấm no. Một đồng ông
phát cho người chỉ làm giờ chót, không phải là do công bình. Đồng bạc ấy là do
lòng tốt. Vì ông tốt bụng nên có nhiều kẻ ganh tỵ, và trách móc ông.
Đã thương xót thì không còn đứng trong ranh giới công bình, người thu thuế, kẻ
đàng điếm, kẻ sinh trước, người sinh sau, Thiên Chúa đều cho tự do chen nhau
hưởng ơn cứu độ. Thiên Chúa thì rộng rãi và giàu lòng xót thương như thế, còn
chúng ta?
Lòng ganh tỵ, dường như là căn bệnh nan y của con người.Vì một chút hơn thua mà
phát sinh bao nhiêu chuyện trong cuộc sống. Thấy người này làm được việc nọ
việc kia, mình làm không được hoặc không bằng họ, sinh ra lòng ganh tỵ. Cụ thể
nhất là trong các sinh hoạt họ đạo. Hội đoàn này ganh tỵ Hội đoàn kia, khu này
với kia, nhóm này với nhóm nọ... Có nhiều người mới theo đạo, sống đạo hạnh,
phục vụ cộng đoàn nhiệt tình nên được Cha Sở quý trọng và giao nhiều công
việc…thì có nhiều người “đạo gốc” sinh lòng ghen tỵ và nói này nói nọ. Người có
chức có quyền cũng ganh tỵ với “dân đen”, vì “dân đen” hay được đi cùng Cha Sở.
Người hát hay, chơi đàn giỏi nhưng không được trọng dụng vì sự kiêu ngạo, thì
lại ganh tỵ với người hát, chơi đàn kém hơn. Vâng, đâu đó vẫn xảy ra những tình
trạng như trên. Nếu như thế, thì sự hiệp nhất, tình liên đới, tinh thần trách
nhiệm đâu còn nữa trong giáo xứ?
Trong gia đình cũng vậy, anh chị em cũng ganh tỵ với nhau. Ba mẹ thương người
này hơn người kia, phân chia tài sản khác nhau, thì người được hưởng ít luôn
sinh lòng ganh tỵ. Anh chị em với nhau vì ganh tỵ từng ly từng tí một chút đất,
một vài đồng bạc mà không ai biết nhường nhịn, chịu thua kém một tí thì có ngày
sẽ đánh, giết nhau. Sống trong sự bất hòa, gạnh tỵ nhau thì ắt hẳn lời thánh
vịnh sau sẽ khó thực hiện lắm “Ngọt ngào tốt đẹp lắm thay, anh em được sống vui
vầy bên nhau”. Ước gì các gia đình công giáo luôn giữ mãi lời thánh vịnh này.
Lạy Chúa, một khi sự ganh tỵ chiếm
đoạt tâm hồn con, thì con sẽ không bao giờ sống bình an và hạnh phúc, xin diệt
trừ tính ganh tỵ nơi con người của con, để con sống bao dung, sống quảng đại
với hết mọi người.
THỨ NĂM (Ga 1, 45-51)
LỄ KÍNH THÁNH
BARTHÔLÔMÊÔ TÔNG ĐỒ
Tin mừng hôm
nay tường thuật việc ông Philipphê giới thiệu Đấng Messia cho ông Nathanaen,
cũng gọi là Barthôlômêô. Khi nghe nói về Đức Giêsu, ông Nathanaen không
tin và cho rằng Ngài chẳng có gì nổi bật, vì xuất thân từ Nadarét, nhưng sau
khi gặp Đức Giêsu ông đã thay đổi cách nghĩ. Tại sao niềm tin của ông lại thay
đổi như thế?
Thời Đức Giêsu, dân Dothái hiểu cách
nói “vua Ít-ra-en” theo nghĩa: nhà vua sẽ thực hiện cuộc cách mạng dân tộc,
giải phóng Ít-ra-en khỏi ách nước ngoài, mà cụ thể là đế quốc Rôma. Ở Ga 1, 49,
ông Nathanaen cũng không hiểu xa. Ông Nathanaen nghĩ vua Ít-ra-en phải trổi
vượt, phải là một nhân vật nổi bật hay ít ra cũng phải sinh ra trong một gia
đình giàu có, quí phái trong một thành đô rộng lớn. Nên khi Philipphê báo cho
ông biết Đấng muôn dân mong chờ đã xuất hiện là người làng Nadarét. Nathanaen
đã không tin. Ông đã phản bác “Từ Nadarét
có thể có cái gì hay được”. Nhưng sau đó, ông lại nói “Thưa Thầy, chính Thầy là Con Thiên Chúa, chính Thầy là vua Ít-ra-en”.
Tuy ông tuyên xưng Đức Giêsu là Con Thiên Chúa, nhưng ông lại hiểu tước hiệu
này cách mập mờ, hay nói đúng hơn, tước hiệu ấy ám chỉ đấng được Thiên Chúa xức
dầu, nói lên sự liên hệ đặc biệt với Thiên Chúa, người được Thiên Chúa chọn. Có
lẽ sau ngày Phục Sinh, ông mới hiểu cách rõ ràng về tước hiệu này.
Như thánh philipphê đã không ngần
ngại giới thiệu Đức Giêsu cho người bạn của mình, thì ngày nay, giữa một thế
giới, xã hội đa tôn giáo, chúng ta có sẵn sàng giới thiệu Chúa Giêsu cho những
người xung quanh không? Chúng ta đã giới thiệu như thế nào về Đức Giêsu: làm
cho Ngài được nổi bật hay là đánh bóng bản thân mình?
Sau khi gặp Chúa Giêsu, thánh
Barthôlômêô đã thay đổi cách suy nghĩ và biến đổi cuộc đời: trở nên môn đệ và
sẵn sàng làm chứng cho Chúa đến giây phút cuối cùng. Còn chúng ta? Hằng ngày
nghe Lời Chúa, chúng ta đã để cho Lời Chúa tác động, và thực hành như ý Ngài
muốn không, và ta đã thay đổi đời sống như thế nào? Khi rước lấy Thánh Thể
chúng ta đã biến đổi cuộc đời chưa ?
Lạy Chúa Giêsu, niềm tin của con còn
non yếu và chính bản thân con cũng chưa xác tín niềm tin vào Chúa nên thường dễ
xa ngã trước những cám dỗ. Xin thêm niềm tin cho con để mỗi ngày con một hiểu
biết Chúa hơn và yêu mến Chúa hơn. Xin Chúa biến đổi con mỗi khi con gặp được
Chúa, xin canh tân đời sống của con khi con lắng nghe Lời Chúa.
THỨ SÁU (Mt 22, 34-40)
Giao ước trên núi Xi-nai mà Thiên
Chúa đã ký kết qua trung gian Mô-sê, được tóm gọn trong hai điều căn bản: kính
mến Thiên Chúa trên hết mọi sự, và yêu tha nhân. Cả hai điều này đều quan trọng
như nhau. Chúng ta cùng nhau suy nghĩ, về việc mình thực hành yêu tha nhân như
thế nào.
Yêu mến tha nhân chỉ thành sự thực
khi yêu mến họ một cách thiết thực. Chúa Giêsu đã yêu mến tất cả những ai mà
Ngài gặp gỡ. Ngài đón tiếp họ, và cho điều họ muốn: người mù được sáng, kẻ què
đi được, người điếc nghe được, người câm nói được, người mẹ mất con được lại
con.., Ngài cũng quan tâm tới các môn đệ và bảo họ nghỉ ngơi dưỡng sức sau
những ngày làm việc khó nhọc, rồi những yếu đuối của họ để sửa dạy và nâng đỡ.
Vâng, tình yêu của Ngài là thế đó. Còn chúng ta?
Chúng ta đừng yêu thương nơi đầu môi
chóp lưỡi. Làm sao ta có thể hiến mạng sống mình vì anh em, nếu như không tập
từ những cái nho nhỏ, như: mong muốn người khác được hạnh phúc, vui, sướng,
"được sống và sống dồi dào hơn". Vui với họ, buồn cùng họ. Chia sẽ
từng miếng cơm, từng tấm áo, từng lời động viên, an ủi, cũng như không nói hành
nói xấu người khác,... Làm được những điều nhỏ nhoi như thế, thì ta đã yêu
thương họ cách chân thành, và khi cần thì cũng có thể hiến mạng sống vì họ.
Chỉ khi ta đã biết yêu qúi người khác
một cách thiết thực, biết qúi và trân trọng đời sống, mạng sống và hạnh phúc
của tha nhân, và mong cho họ được sống dồi dào hơn, được hạnh phúc hơn, và thực
hiện lời Chúa dạy: "Điều mình muốn
người ta làm cho mình thì hãy làm cho người ta trước", lúc đó ta mới
có thể yêu tha nhân như yêu chính mình.
Lạy Chúa, yêu người quả là điều khó
và yêu như chính mình nữa thì khó biết bao. Dẫu biết là khó nhưng con sẽ cố
gắng hết sức để thực hành điều răn này. Có cố gắng thực hành yêu người mỗi ngày
thì con mới có thể đụng chạm, đồng cảm và cùng nhịp đập với trái tim họ; mới có
thể biết họ nghĩ gì, cần gì, và không muốn điều gì, nhờ đó con biết cách đối xử
với họ, sống thân tình và biết đón nhận họ trong yêu thương chân thành.
THỨ BẢY (Mt 23,1-12)
Tin mừng hôm nay Chúa Giêsu lên án lối sống giả hình của các kinh sư và
biệt phái. Qua đó Chúa mời gọi chúng ta hãy can đảm sống thành thật trước
Chúa, mọi người và lương tâm của mình.
Tin mừng luôn cho biết Chúa Giêsu rất yêu thương, cảm thông và sẵn sàng tha
thứ cho những tội nhân biết khiêm tốn ăn năn sám hối. Nhưng Chúa Giêsu cũng rất
cứng rắn lên án mạnh mẽ lối sống giả hình và kiêu căng của những kinh sư và biệt
phái.
- Giả hình vì họ không dám sống thật với lòng mình. Họ nói mà không làm,
hay nói một đàng làm một nẻo. Cuộc sống họ không thống nhất giữa cái “là” và
cái “làm”, nên Chúa Giêsu cảnh tỉnh mọi người “những gì họ nói với các ngươi, các ngươi hãy làm và tuân giữ, nhưng đừng
noi theo hành vi của họ; vì họ nói mà không làm”.
- Kiêu căng của họ được bộc lộ ra bởi nhiều hình thức khác nhau:
Để chứng tỏ cho mọi người thấy họ là những người có học thức và am tường
luật nên tùy tiện giải thích và đặt ra nhiều luật lệ theo ý mình nên vô tình luật
trở thành gánh nặng cho dân chúng.
Để chứng tỏ cho mọi người thấy họ là những người đạo đức nên họ không ngần
ngại bao bọc chung quanh cuộc sống của họ bằng nhiều hình thức đạo đức bên
ngoài: “nới rộng thẻ kinh, may dài tua áo”.
Với mong muốn được mọi người trọng vọng, họ luôn đặt mình vào vị trí cao
nhất trong đám tiệc cũng như ngồi vào ghế đầu trong hội đường. Nhất là rất
thích thú khi được người ta bái chào ngoài đường phố và hãnh diện khi được thiên
hạ gọi là thầy.
Chính vì thế mà Chúa Giêsu không ngần ngại nhắc nhở họ hãy trở về đúng vị
trí của mình và hãy ý thức sống khiêm tốn trước mặt Chúa là Thầy và là Cha, bởi
vì“ ai nhắc mình lên sẽ bị hạ xuống, ai hạ
mình xuống sẽ được nhấc lên”.
Xin Chúa cho chúng ta
biết tự hạ, sống khiêm như Giêsu từ ái. Lòng đơn sơ, chân thành cởi mở, đời hồn
nhiên theo gương mẹ Maria, nhờ đó mà ta được Chúa yêu thương chúc lành; cũng
như được mọi người yêu mến..