SUY NIỆM LỜI
CHÚA TUẦN VIII TN
Thứ hai (Mc 10,17-27)
Có lẽ thao thức và khát vọng lớn
nhất của con người là sự sống đời đời. Nhưng để có được sự sống đời đời thì
phải làm gì? Lời Chúa hôm nay sẽ giải đáp cho chúng ta biết được điều đó.
Trong sách Giáo lý công giáo
thường được chia thành 3 phần:
Tín lý (những điều phải tin).
Luân lý (những điều phải giữ).
Bí tích (những điều phải sống).
Nhưng hình như những người không có
tín ngưỡng cũng như đa số những người có tính ngưỡng của các tôn giáo khác chỉ
chú trọng đến phần luân lý mà thiếu quan tâm đến vấn đề niềm tin và sống niềm
tin, cho nên xảy ra những điều sai lạc trong luân lý.
Ngày hôm nay, nền luân lý Kitô giáo
đề cập rất nhiều về Mục Đích và Phương Tiện trong đạo đức sinh học. Một hành vi
được xem là tốt khi người ta dùng một phương tiện tốt để đạt đến mục đích tốt.
Nếu thiếu đi một trong hai yếu tố này thì kể như hành vi đó chưa tốt.
Ví dụ: Con người không thể nhân
danh mục đích giúp đỡ những người nghèo khó, mà đi cướp bóc của cải người giàu
để chia cho người nghèo. Điều này sai luật luân lý. Hay vì nhằm mục đích giúp
cho những người đau đớn vì chứng bệnh nan y được chết êm dịu mà dùng đến thuốc
an tử kết thúc sự sống của họ. Đây quả là hành vi sai trái, tội lỗi.
Lý do vì chính Chúa là nguồn và là
Đấng ban sự sống. Sự sống là do chính Thiên Chúa tác tạo, quyền quyết định sinh
tử là bởi Thiên Chúa, con người không có quyền can thiệp vào sự sống-chết của
con người.
Anh thanh niên trong bài tin mừng
hôm nay mặc dù giàu có và xem ra đạo đức nhưng anh ta vẫn không an lòng.
Giữ luật lệ chính chắn cũng như
nhiều của cải xem ra không bảo đảm cho hạnh phúc nước trời. Chính vì mục đích
là nước trời đã làm cho anh ta phải thao thức.
Để đạt được mục đích tốt thì cần
phải xử dụng phương tiện tốt . Nhưng anh ta cứ tưởng chăm chú giữ những luật lệ
hay giàu có là đạt được nước trời. Nhưng anh ta thật sai lầm bởi lẽ những phương
tiện đó nó lại không hợp để đạt mục đích hạnh phúc nước trời.
Phương tiện mà Chúa Giêsu chỉ cho
anh ta biết đó là Tình Yêu, bởi chính Chúa là Tình Yêu. Có được Tình Yêu như
Chúa thì giống Chúa, ở trong Chúa, nên một với Chúa. Mà giống Chúa, nên một với
Chúa, ở trong Chúa thì sẽ là hạnh phúc nước trời.
Như vậy phương tiện Chúa Giêsu chỉ
cho anh ta đạt đến mục đích nước trời không phải là tiền bạc, của cải, cũng
không chỉ là tuân giữ chay cứng những luật lệ, nhưng phải là những việc làm thể
hiện Tình yêu Chúa, yêu người. Yêu Chúa thì phải sống cậy trông phó thác vào
Chúa chứ không phải là tiền bạc của cải. Nên Chúa bảo: “ hãy bán tấ cả …mà theo
Ta”. Yêu người là phải biết rộng lượng chia sẻ với anh chị em, đặc biệt những
người nghèo khó “hãy bán hết của cải mà bố thí cho người nghèo…”.
Lạy Chúa cả đời sống đạo là để được
hạnh phúc nước trời, xin cho con biết phụng sự Chúa hết lòng vì tình yêu với
niềm tin tưởng phó thác; cũng như biết quảng đại chia sẻ với anh chị em chúng
con hết lòng với tình quý mến. Nhờ đó mà con có được hạnh hạnh phúc ở đời này
và cả đời sau . Amen
Thứ ba. (Mc 10,28-31)
Con đường dẫn đến hạnh phúc quê
trời không phải thoải mái, dễ dàng. Trái lại con đường ấy đầy chông gai và thử
thách, đòi hỏi chúng ta phải nổ lực cố gắng hy sinh rất nhiều. Con đường đó
cũng không hề ngắn ngủi, đến đích chỉ trong vòng một hai ngày, trái lại nó rất
dài, đòi chúng ta phải kiên trì bước đi trong sự tốt lành từng giây phút và
suốt cả đời ta.
Vì nhu cầu hưởng thụ vật chất mà
ngày nay người ta có thể dùng mọi hình thức để kiếm tiền, bất kể việc làm đó
đúng hay sai, tốt hay xấu, chính đáng hay không chính đáng.
Một học sinh bỏ thời giờ, sức khoẻ,
tiền của, tâm trí …cho việc học tập với mong muốn sau này mình có việc làm ổn
định, đời sống thoải mái.
Một người nông dân suốt năm tháng
vất vã gieo trồng với hy vọng được mùa bội thu, lợi nhuận kinh tế cao.
Người buôn bán cũng luôn mong mua
may bán đắc, lời càng nhiều càng tốt.
Nhìn chung khi làm bất cứ việc gì
điều đầu tiên mà ai cũng nhắm đến đó là phải có lợi, có lời.
Với suy nghĩ rất con người ấy, hôm
nay tông đồ Phêrô cũng thưa với Chúa Giêsu: “chúng con bỏ mọi sự mà theo Thầy
?”, với ý là bỏ và theo Chúa thì có lợi gì?
Sau khi đưa ra một loạt những việc
từ bỏ: cha mẹ, anh em, ruộng vườn, nhà cửa…Chúa Giêsu khẳng định sẽ trọng
thưởng gấp trăm ngay ở đời này cộng với sự ngược đãi, nhất là được sự sống đời
đời mai ngày.
Phần thưởng gấp trăm ở đây không có
nghĩa là về số lượng con số. Nhưng phải hiểu theo nghĩa là sẽ nhận được những
giá trị khác quý giá gấp trăm lần.
Ví dụ: Những người hiến thân trong
bậc tu trì, khi chấp nhận rời xa cha mẹ, anh chị em ruột, khi đó họ lại gia
nhập vào một cộng đoàn có rất nhiều người cha thiêng liêng và anh em cùng chí
hướng. Gia đình này lớn hơn, thân thiết hơn, gắn bó hơn, yêu thương chia sẻ và giúp
đỡ nhau nhiều hơn gia đình nhỏ bé cùng chung huyết thống chúng ta nữa.
Nhất là phần thưởng sự sống đời đời
mai sau. Quả đây là phần thưởng vô cùng to lớn, không gì có thể đánh đổi được
giá trị của sự sống hạnh phúc đời sau.
Còn khi Chúa Giêsu nói “ kẻ đứng
đầu sẽ nên sau chót, và kẻ sau chót sẽ lên đứng đầu”. Câu nói này, Chúa Giêsu
muốn chúng ta đừng bao giờ ỉ lại, hay chểnh mảng trong nhiệm vụ nhưng phải luôn
hy sinh cố gắng và kiên trì trên bước đường theo Chúa..
Lạy chúa, Ở đời tốt xấu trở như bàn
tay. Có khi trước đây họ là người tội lỗi xấu xa, nhưng giờ họ lại ăn năn hối
lỗi và có đời sống đạo đức tốt lành. Trái lại có những người trước đây là tốt
lành thánh thiện nhưng giờ họ lại bê tha, tội lỗi, xấu xa. Xin cho chúng con
luôn luôn biết tỉnh thức sẵn sàng trong bổn phận, để trong giờ Chúa đến chúng
con phải là "kẻ trước hết" trong kiên trì, cố gắng hy sinh đi
theo Chúa, sống hết mình vì tình yêu "như Chúa đã yêu".
Thứ tư (Mc 10, 32-45)
Danh dự con người không hệ tại ở
chức cao quyền trọng, làm lớn hay nhỏ, nhưng hệ tại ở lòng khiêm tốn phục vụ
lợi ích cho tha nhân. Đó là sứ điệp lời Chúa muốn gửi đến chúng ta qua bài tin
mừng hôm nay .
Kiêu ngạo là tự cho mình hơn
người, coi thường những người khác.
Ai cũng mến người khiêm nhường và
ghét người kiêu ngạo, bởi lẽ hơn người thì kiêu mà kém người thì ghen. Đó là
tâm lý của nhiều người.
Các môn đệ Chúa Giêsu, dù lâu nay
theo Chúa, được dạy bảo và huấn luyện nhiều, nhưng trong đầu các ông vẫn còn
mang nặng tính kiêu ngạo.
Vì kiêu ngạo mà các ông đã không ngần ngại tranh giành chức quyền, đang lúc Chúa Giêsu loan báo về cuộc khổ nạn của Người.
Vì kiêu ngạo mà các ông đã không ngần ngại tranh giành chức quyền, đang lúc Chúa Giêsu loan báo về cuộc khổ nạn của Người.
Vì kiêu ngạo muốn hơn người, nên
hai ông Giacôbê và Gioan đã xin Chúa Giêsu cho mỗi ông được ngồi bên hữu bên tả
Chúa, nghĩa là muốn được địa vị cao, có vinh dự, được làm lớn và muốn người ta
phục vụ mình trong nước của Chúa khi Ngài lên làm vua Dân Do Thái.
Cũng vì kiêu ngạo mà những môn đệ
khác sinh lòng ghen tị, khó chịu khi hai ông Giacôbê và Gioan xin được ngồi bên
hữu bên tả Chúa.
Phấn đấu để được hiểu biết hơn, tài
giỏi hơn, tốt lành hơn nhằm phục vụ lợi ích cho mình, cho người, cho xã hội và
Giáo Hội là việc nên làm. Nhưng nổ lực tranh đấu để đứng đầu mọi người, để
thống trị mọi người, để tạo uy thế cho mình, để được tư lợi và bắt mọi người
phục vụ cho quyền lợi cá nhân quả là điều đáng lên án. Cũng đáng khiển trách
đối với những ai khi thấy người khác tài giỏi hơn mình, tốt lành hơn mình,
thành công hơn mình mà tỏ ra ghen tị, khó chịu, tức giận…vì đó cũng chính là
những kẻ kiêu ngạo.
Các môn đệ của Chúa Giêsu
ngày xưa là thế, tự cao tự đại, ham mê chức quyền, say mê danh vọng… cũng vẫn
ích kỉ hẹp hòi, ghen tị muốn hơn thua với nhau. Tất cả xuất phát từ tính kiêu
ngạo.
Mà hậu quả của kiệu ngạo là không
thể lường. Theo Kinh Thánh, thiên thần Luxiphe phản nghịch muốn có quyền năng
bằng Đức Chúa Trời nên bị Ngài nguyền rủa và đày xuống hỏa ngục thành satan.
Adam và Eve khi nghe lời cám dỗ của
Satan ăn trái Chúa cấm cũng là để có được sự tinh khôn và giống Thiên Chúa biết
cả tốt xấu, hậu quả là đất mất hạnh phúc thiêng đàng.
Người kiêu ngạo chỉ thấy mình là
tất cả, mình tài giỏi hơn, khôn ngoan hơn người khác, ý của mình luôn đúng, văn
thơ mình luôn hay, họ không thấy trời cao đất rộng, như ếch ngồi đáy giếng coi
trời bằng vung.
Lạy chúa, Kiêu ngạo và ghen tị là hai
tật xấu cản trở sự phát triển đời sống chúng con về mọi phương diện. Xin cho
chúng con ý thức loại bỏ hai tật xấu này để sống hoà hợp, vui vẻ với nhau, cộng
tác với nhau, đừng để con kiêu ngạo muốn hơn người, và cũng đừng để con phân
bì, ghen tị khi thấy người khác hơn mình.
Thứ năm (Mc 10, 46-52)
Tin mừng hôm nay thuật lại việc
Chúa Giêsu chữa đôi mắt mù loà của anh chàng Bartimê được sáng, nhờ lời kêu xin
tha thiết của anh ta: “ lạy ông Giêsu, con vua Đavít. Xin dủ lòng thương tôi”
và “ xin cho tôi được sáng”.
Chúng ta cũng bắt chước anh mù
này, tha thiết xin Chúa chữa đôi mắt tâm hồn chúng ta được sáng, để
chúng ta nhận ra Chúa chính là Cứu Chúa chúng ta, nhận ra mọi người là anh em,
nhất là nhận ra Chúa nơi những người nghèo khổ bất hạnh.
Anh mù rất đổi quen thuộc ở thành
Giêricô, tên đích danh của anh ta ai mà không biết: Bác-ti-mê, con ông Ti-mê
chẳng xa lạ gì. Bởi lẽ hằng ngày anh thường quanh quẩn nơi đó để xin ăn.
Mà đã mang kiếp cầm ca, thì có ai
muốn đến gần, cho dẫu là người hát rong thì cũng chẳng ai muốn để ý làm gì cho
vướng bận, tốn hao.
Vì quen nên nhàm. Do đó, chẳng ai muốn nhìn và cũng chẳng ai chịu nghe tiếng kêu xin của anh ta.
Vì quen nên nhàm. Do đó, chẳng ai muốn nhìn và cũng chẳng ai chịu nghe tiếng kêu xin của anh ta.
Nhưng người đời thường nói “có tật
,có tài”. Vì thế, cho dù mọi nguời xa tránh làm ngơ, nhưng anh ta biết Đức
Giêsu quan tâm và yêu thương anh.
Dẫu mọi người hôm đó không nhận ra sứ mạng Thiên Sai của Ông Giêsu, nhưng bằng con mắt tâm hồn anh lại nhận ra sứ mạng bí mật Thiên Sai của Đức Giêsu. Vì vậy, anh ta đã không ngần ngại lớn tiếng kêu vang Người. “ Lạy ông Giêsu, con vua Đavit. Xin dủ lòng thương tôi”. Bằng cảm nhận trực giác, anh ta nhận ra quyền năng chữa lành nơi Đức . Nên dù bị cản ngăn, cấm đoán anh vẫn kêu xin thiết tha.
Dẫu mọi người hôm đó không nhận ra sứ mạng Thiên Sai của Ông Giêsu, nhưng bằng con mắt tâm hồn anh lại nhận ra sứ mạng bí mật Thiên Sai của Đức Giêsu. Vì vậy, anh ta đã không ngần ngại lớn tiếng kêu vang Người. “ Lạy ông Giêsu, con vua Đavit. Xin dủ lòng thương tôi”. Bằng cảm nhận trực giác, anh ta nhận ra quyền năng chữa lành nơi Đức . Nên dù bị cản ngăn, cấm đoán anh vẫn kêu xin thiết tha.
Thật tinh tường, anh ta còn
thấy nơi Đức Giêsu có một kho báu rất quý giá mà trần gian chẳng ai có, đó là
quyền cứu chữa. Vì thế, anh ta không hề xin Người: tiền bạc, cơm gạo, bánh trái
như mọi ngày, trái lại anh ta xin cho được sáng mắt : “ xin cho tôi được sáng”.
Nhờ nổ lực cảm nhận thế giới và con
người bằng đôi mắt của tâm hồn, của đức tin và rồi nỗ lực hết sức mình để thực
hiện điều cảm nhận đó, anh ta đã được Chúa đáp lời, cho anh ta được sáng mắt
như lòng nguyện ước.
Hằng ngày các môn đệ vẫn
thấy, vẫn nghe Chúa Giêsu nói, chứng kiến những việc Người làm, nhưng vì
mơ tưởng địa vị cao sang, chức cao quyền trọng nên đôi mắt họ đã bị che mờ,
không nhận ra sứ mạng Messia của Chúa Giêsu.
Cảm tạ ơn Chúa đã cho ta có được
đôi mắt sáng ngời, để nhìn đời và để làm duyên. Xin cho chúng ta có được đôi
mắt sáng tâm hồn để đừng bao giờ nhìn đời, nhìn người bằng ánh mắt (mang hình
viên đạn) của vô tình, hửng hờ và khinh khi như đám đông và các môn đệ, nhưng
biết nhìn đời bằng ánh mắt của cảm thông, yêu mến chân tình.
Xin cho ta cũng có được ánh sáng
của niềm tin để đừng bao giờ hành xử vô duyên đối với nhau, nhất là đối với
những người thiếu may mắn hơn mình bằng những hành vi ngăn cản, cấm đoán như
đám dân xưa. Trái lại, xin cho chúng ta có những hành động thật đẹp, bằng những
việc làm bác ái, bằng những hy sinh phục vụ quên mình khi anh chị em cần đến
chúng ta. Nhất là đừng bao giờ có thái độ và hành vi ngăn cản những người yếu
đuối, sa ngã đến với Chúa.
Thứ Sáu (Lc 1, 39-56).
ĐỨC MARIA THĂM VIẾNG BÀ ELIZABETH
Sự kiện Đức Maria ra đi thăm viếng bà Elizabeth
để lại cho chúng ta những bài học hết sức quý giá.
1. Bài học từ bỏ và hy sinh
Khi chấp nhận ra đi thăm viếng bà chị họ
Elizebeth là Đức Maria đã sẵn sàng chấp nhận từ bỏ:
- Bỏ
mái ấm gia đình với những gì đang có, như sự yên hàn, những tiện nghi, dẫu là
tiện nghi tối thiểu.
- Bỏ lại những công việc
gia đình hàng ngày và những thói quen nhỏ nhặt.
- Bỏ những bận tâm lo lắng cho
bản thân và gia đình mình.
Từ bỏ những gì quen thuộc với
mình là điều rất khó. Thế nhưng, nếu không dám từ bỏ thì không thể lên đường.
Sự cất bước lên lên đường của
Đức Maria cần phải hy sinh.
- Hy sinh chổ ở thân quen, chổ
nằm êm ấm cho dẫu là nhà tre vách lá, chiếu rách giường xiêu.
- Hy sinh mang lấy hành trang
nặng nề trên vai gầy và tiến bước nặng nhọc đang lúc lòng mang dạ chữa.
- Hy sinh chịu gian lao thử thách
để băng qua những vùng đồi núi, sa mạc, giữa bầu trời nắng gắt với bao là hiểm
trở, đói khát dọc đường.
Đến với những nơi phồn hoa phố
thị, vào với những biệt thự sang trọng, gặp gỡ những đại gia, được đón tiếp
nồng hậu, được thết đãi bởi những bữa ăn cao lương mỹ vị đã là một hy sinh;
huống chi ra đi đến những nơi đèo dốc hiểm trở, vào ở trong ngôi nhà nghèo nàn
như nhà của Giacaria có lẽ chẳng ai muốn bao giờ. Hơn nữa đến viếng thăm gia
đình của Giacaria chẳng được phục vụ chu đáo, trái lại Đức Maria còn phải lo
lắng chăm sóc cho bà chủ nhà trong lúc sắp sinh nở quả là một hy sinh lớn lao.
Nhưng điều mà con người không
muốn ấy thì Đức Maria lại thực hiện cách vội vàng "vội vả lên đường".
Động lực nào đã thúc đẩy Đức
Maria ra đi thăm viếng bà Elizabeth? Nếu không phải là động lực của tình yêu.
Chính tình yêu là động lực giúp cho Đức Maria sẵn sàng từ bỏ, chấp nhận hy sinh
để ra đi thăm viếng và giúp đỡ người chị họ mình trong lúc khó khăn. Chính tình
yêu thúc bách Đức Maria ra đi để chia sẻ niềm vui. Vui vì đang cưu mang Đấng
Cứu Thế. Niềm vui ấy mong muốn được chia sẻ cùng người chị họ và cho gia đình
Giacaria. Vui vì "có Chúa ở cùng".
2. Bài học của yêu thương phục vụ.
Không
chỉ đơn thuần thăm viếng để chia sẻ niềm vui, Mẹ còn chấp nhận hy sinh thời giờ
và công việc gia đình để ở lại với người chị họ, không phải một giờ hai giờ,
một ngày hai ngày mà là suốt 3 tháng.
Ở
lại không phải để được phục vụ, để sống trong cảnh nệm êm chăn ấm nhưng để giúp
đỡ người chị họ đang mang thai và sinh con trong lúc tuổi già. Đức Maria
"đến để phục vụ chứ không phải được phục vụ".
Ngày
nay, thời đại văn minh, tiến bộ con người không còn nhiều thời gian thăm viếng
nhau. Có chăng người ta chỉ thăm nhau bằng một cú điện thoại hay vài hàng chữ
qua Emai, họa hiếm lắm người ta mới đến với nhau với tính cách xã giao, hời
hợt.
Giữa
cuộc sống bộn bề lo toan cơm áo gạo tiền, vất vả nhọc nhằn, việc đến thăm nhau
chân tình là điều rất quý. Nhất là thăm viếng mục vụ lại là việc làm cao quý
biết bao.
Thăm
viếng một bệnh nhân để lắng nghe họ tâm sự cũng là góp phần chữa lành họ. Có
mặt bên cạnh một một gia đình đang gặp chuyện bất hoà để chia sẻ nỗi niềm của
họ cũng là góp phần hàn gắn gia đình họ trước nguy cơ rạn vỡ, thăm viếng những
gia đình ngụi lạnh trong đạo thánh để hâm nóng lại tình yêu Chúa, cần thiết lắm
thay. Thăm viếng những gia đình nghèo khổ, những bệnh nhân già yếu để chia sẻ,
an ủi, động viên và cũng cố đức tin là nhiệm vụ hết sức quan trọng của đời kitô
hữu....
Dĩ
nhiên để làm được điều đó cần phải "có Chúa ở cùng", nhất là dám chấp
nhận hy sinh từ bỏ, cũng như ý thức sống trong tinh thần phục vụ yêu thương
chân thành theo gương Mẹ Maria. Xin Mẹ thương giúp chúng con.
Thứ Bảy (Mc 11,27-33)
Trong cuộc sống ngày nay, việc nhận
ra được chân lý đã là khó, nói chi sống theo chân lý quả là không dễ chút nào.
Xin Chúa cho chúng ta có được đôi
tai sâu lắng như Đức Maria, để chúng ta cũng có thể nhận ra lời chân lý từ
Chúa. Và xin cho chúng ta có được sức mạnh nội tâm như Đức Maria, để can đảm
sống theo lời chân lý của Chúa dạy.
Khi thấy đời sống độc thân-khiến
tịnh của các linh mục, anh em chính quyền hay thắc mắc và đặt câu hỏi:
Làm sao các vị ấy có thể sống khiết
tịnh được?
Nếu là người có thiện chí, thì lời
giải thích của ta sẽ làm cho họ hiểu và dễ chấp nhận. Ngược lại, họ hỏi để đã
kích, bôi nhọ, hạ bệ thì dù cho giải thích thề nào đi nữa thì cũng như không.
Sau khi Chúa đánh đuổi những người
buôn bán, đổi tiền ra khỏi đền thờ. Các thượng tế, kinh sư và đầu mục thấy khó
chịu muốn nhổ bỏ cái gai Giêsu ra khỏi mắt họ. Chính vì thế họ họp lại với
nhau, bàn luận cách thế để hạ bệ Đức Giêsu. Sau cuộc hội thảo, họ tóm kết
lại thành hai câu hỏi để gài bẩy đẩy Chúa Giêsu vào con đường chết, đó là:
1.“ Ông lấy quyền nào mà làm các
điều ấy?
2. Ai đã cho ông quyền đó để
ông làm các điều ấy?”
Hai Câu hỏi trên không phải vì
thiện chí muốn tìm hiểu sự thật, nhưng là để gài bẩy hạ bệ và tiêu diệt Đức
Giêsu. Điều này không chỉ xảy ra một lần trong tin mừng mà ít nhất là ba lần.
Trước những câu hỏi nhằm tìm cách
gài bẩy như thế này, Chúa Giêsu không hề trả lời trực tiếp? Vì nếu trả lời
quyền ấy là do từ trời là sẽ lọt vào khung phạm luật cao nhất của thời bấy giờ.
Còn nếu trả lời không biết, thì sẽ đánh mất niềm tin của dân chúng. Đàng
nào cũng nguy.
Nhưng “võ quít dày có móng tay nhọn”.
Thay vì trả lời trực tiếp, Chúa đảo ngược tình thế nhằm đưa họ về chính cõi
lòng, để tự vấn lương tâm bằng cách đặt câu hỏi ngược lại: “ Tôi xin hỏi các
ông một điều, nếu các ông trả lời đúng thì tôi sẽ nói cho các ông biết, tôi lấy
quyền ai mà làm việc đó. Vậy phép rửa của ông Gioan bởi Thiên Chúa hay bởi loài
người?.”
Nếu họ trả lời phép rửa của Gioan
bởi trời. Tại sao không tin Chúa?, vì chính Gioan làm chứng và loan báo về Đấng
Cứu Thế là do Thiên Chúa sai đến và có uy quyền Thiên Chúa.
Còn nếu trả lời là do bởi người ta,
thì sẽ gặp phản ứng của dân chúng, vì họ tin ông Gioan là ngôn sứ bởi trời đến
để loan báo về Đấng Cứu Thế. Đàng nào cũng không được, nên họ chọn cách an toàn
nhất là: “chúng tôi không biết” cho xong chuyện. Dù biết rõ nhưng phải dối
lòng.
Xin cho chúng ta biết chân thành
tìm kiếm sự thật đích thực. Đừng bao giờ vì quyền lợi hay thành kiến mà đóng
chặt cửa lòng phủ nhận chân lý.
Xin cho chúng ta biết can đảm sống
thành thật trong lời nói, ý tưởng và việc làm nhất là can đảm làm chứng cho
chân lý.
Xin cho chúng ta cũng biết khiêm
tốn nhận ra quyền năng Chúa hành động trong thế giới này và luôn tin tưởng vào
uy quyền của Chúa. Amen.