SUY NIỆM LỜI CHÚA
CÁC NGÀY TRONG TUẦN XXVI TN C
Thứ hai (Luca 9, 46-50)
Tin mừng hôm nay Chúa
Giêsu đề cập đến tinh thần, thái độ và cách hành xử cần phải có trong cuộc sống
hàng ngày.
- Tinh thần cần phải
có của người làm lớn.
Lẽ thường tình ở đời
ai cũng thích làm lớn, đứng đầu, lãnh đạo để sai khiến, để ra lệnh, để ăn trên
ngồi trước, để hưởng bỗng lộc..., nhưng người môn đệ Chúa Giêsu thì cần phải có
suy nghĩ và cách hành xử khác. Để xứng đáng là người đứng đầu, lãnh đạo cộng
đoàn phải là người biết tận tình phục vụ người khác trong khiêm tốn. Vì chức vụ
phải đi đôi với trách nhiệm. Khi người lãnh đạo biết hạ mình xuống như trẻ nhỏ
để phục vụ người khác cách vô tư thì chính lúc ấy hình ảnh và giá trị của người
lãnh đạo mới đẹp, thanh cao và đáng quý biết mấy. Ước mong trong đạo, ngoài đời
đều có những vị lãnh đạo mang tinh thần ấy!
- Thái độ cần có đối
với mọi người.
Lẽ thường tình ở đời,
chúng ta thích tiếp đón và liên hệ với những người có chức vụ cao, vai trò lớn
và những ai giàu sang; còn những người thấp cổ bé miệng, nghèo khó có vẻ không
ai muốn qua lại. Phải chăng chúng ta chỉ xem trọng những mối tương quan nào có
lợi cho chúng ta?
Chúa lại không muốn
như thế. Chúa muốn chúng ta hãy vì danh Chúa mà đón tiếp những ai bé nhỏ, nghèo
hèn. Khi chúng ta đón tiếp những ai bé nhỏ nghèo hèn là đón tiếp chính Chúa,
không những là đón tiếp Chúa mà còn là đón tiếp Thiên Chúa Cha, vì Chúa Giê-su
chính là Thiên Chúa nhập thể làm người.
Chúa Giê-su đã từng
nói về ngày phán xét chung. Ngày đó, Chúa sẽ xét hỏi mọi người về đức ái. Phần
thưởng hay hình phạt là tùy thuộc vào việc có giúp đỡ những người đói ăn, khát
nước, bệnh tật, trần truồng, khách lỡ đường, kẻ tù tội hay không? Đón tiếp và
tận tâm giúp đỡ những con người đó chính là làm cho Chúa. Hy vọng mọi người đền
có thái độ đón tiếp ân cần, quảng đại với hết mọi người, nhất là người nghèo!
- Cách thế hành xử cần
có với đồng loại.
Sống trên đời này con
người cần có một tấm lòng và cần phải biết cư xử tử tế với nhau như tâm tình
của cố nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Nhưng hình như con người thời nay thường hay xử
sự lọai trừ nhau. Óc phe nhóm lợi ích ngày càng phổ biến và lớn mạnh. Chính các
Tông Đồ xưa kia cũng thế, các ngài có vẻ khó chịu và cố ngăn cản một ai đó nhân
danh Chúa Giê-su mà trừ quỷ. Với óc phe nhóm, các ngài không muốn chia sẻ đặc
quyền đặc lợi trừ quỷ ấy cho bất cứ ai ngoài nhóm của các ngài. Nhất là khi các
ngài được Chúa ban quyền trừ quỷ khi sai các ngài đi rao giảng Tin Mừng, các
ngài lại càng không muốn bất cứ ai cũng có quyền đó.
Những suy nghĩ của
Tông Đồ ngày xưa cũng là bài học cho chúng ta ngày hôm nay. Chúng ta vẫn còn
ích kỷ nhỏ nhen muốn Chúa chỉ ban ơn riêng cho ta hay phe nhóm chúng ta thôi.
Là những người tin theo Chúa, chúng ta nghĩ mình sống đạo đức thánh thiện, Chúa
phải ban ơn này ơn nọ cho chúng ta. Chúa không được ban ơn cho những người
ngoại giáo hay khô khan nguội lạnh. Chúng ta bắt Chúa phải theo phe nhóm của ta
để đối đầu với những nhóm khác. Xin Chúa hoán cải và biến đối lối suy nghĩ hẹp
hòi ích kỷ này của chúng con. Mong muốn lắm mọi người dù lương hay giáo, lớn
hay nhỏ, hữu thần hay vô thần đều có được tinh thần hợp tác, tôn trọng đặc sủng
riêng của mỗi người để mỗi người có điều kiện họp tác chung tay phục vụ mưu cầu
lợi ích cho con người!
Thứ
ba: Lễ thánh Têrêxa
Hài Đồng Giê-su (Mt 18, 1-5)
Dưới trần gian tranh
giành địa vị, chức quyền đã đành. Trên trời mà còn tranh quyền đoạt lợi quả là
một điều đáng trách. Thế mà các môn đệ xưa kia lại đưa lối suy nghĩ ấy vào chốn
vĩnh cửu, nên các ngài không ngần ngại đặt vấn đề với Chúa: "ai là người
lớn nhất trong nước trời".
Chúa Giêsu không trả
lời ai là người lớn nhất trong Nước Trời, nhưng Chúa cho biết cần phải có điều
kiện như thế nào để được vào Nước Trời.
Điều kiện ấy chính là
phải trở nên như trẻ nhỏ. Không phải chúng ta hóa kiếp trở lại làm trẻ nhỏ,
nhưng Chúa muốn chúng ta phải có tinh thần trẻ nhỏ.
Vì trẻ nhỏ luôn nói
thật, đơn sơ, trong trắng. Chúa muốn chúng ta cũng hãy đơn sơ, luôn nói sự
thật, đừng mưu mô, lọc lừa, mặc dù đôi lúc vì sự thật mà chúng ta phải chịu
thiệt thòi, hay bị người khác hiểu lầm.
Vì trẻ nhỏ luôn cảm
thấy mình yếu đuối nên luôn tin tưởng phó thác cậy dựa vào cha mẹ. Chúa cũng
muốn chúng ta luôn tin tưởng tín thác và cậy trông vào Chúa, cho dù cuộc sống
có gặp nhiều gian lao vất vả.
Vì trẻ nhỏ luôn khiêm
nhường biết mình có giới hạn nên không ngừng cố gắng học hỏi những điều hay lẽ
phải từ cha mẹ, người lớn. Chúa cũng muốn chúng ta phải biết luôn lắng nghe lời
Chúa. Chúng ta có thể lắng nghe tiếng Chúa trong sự thinh lặng trong tâm hồn,
biết được thánh ý của Chúa qua việc nghe, đọc và suy niệm Lời Chúa, chúng ta
cũng có thể biết được thánh ý Chúa qua những biến cố của cuộc đời hay những lời
chỉ bảo khuyên răn chân tình của người khác.
Nói tóm lại, Chúa muốn
chúng ta hãy sống tinh thần trẻ thơ, mặc dù chúng ta mang thân xác của người
lớn. Ai sống được tinh thần như thế, mới được vào Nước Trời và là kẻ lớn nhất
trong Nước Trời.
Đây cũng là con đường
mà thánh Têrêxa Hài Đồng Giê-su đã trải qua, đã sống. Thánh Têrêxa là một vị
thánh rất trẻ, cuộc đời của ngài chỉ vọn vẹn 24 tuổi thanh xuân. Ngài đã chọn
cho mình con đường nên thánh, con đường để được vào Nước Trời là con đường thơ
ấu. Ngài yêu Chúa như một đứa con thơ yêu mến cha mẹ. Ngài làm những việc rất ư
là tầm thường nhưng ngài với tấm lòng phi thường. Thân xác ngài mỏng manh yếu
đuối nhiều bệnh tật nhưng lòng mến ngài dành cho Chúa, cho những ai chưa tin
nhận Chúa và những linh hồn trong luyện ngục thật nồng nàn chan chứa.
Noi gương thánh nữ,
chúng ta cũng hãy trở nên bé nhỏ, để luôn tin tưởng cậy trông vào Thiên Chúa;
nhận ra sự giới hạn yếu đuối của mình để biết lắng nghe tiếng Chúa dạy bảo và
hướng dẫn; hãy yêu mến hết khả năng, sức lực, trí khôn như một đứa bé luôn yêu
mến cha mẹ, luôn tìm mọi cách làm vui lòng cha mẹ của nó.
Lạy Chúa, xin cho
chúng con luôn nhớ rằng trước mặt Chúa, chúng con chỉ là những người con bé
nhỏ, không có Chúa chúng con chẳng làm được chuyện gì và nếu chúng con có làm
được chuyện gì đi nữa, tất cả cũng là ơn Chúa ban.
Xin cho chúng con luôn
biết phó thác cả cuộc đời chúng con cho Chúa, như đứa bé đặt trọn niềm tin vào
cha mẹ. Để sau cuộc đời dương thế này, chúng con sẽ quây quần bên Chúa, hưởng
sự hạnh phúc vĩnh cửu với Chúa.
Thứ tư: Lễ các Thiên Thần Hộ Thủ (Mt 18, 1-5.10)
Giáo lý Hội Thánh Công
Giáo dạy rằng Thiên Chúa dựng nên hai thế giới hữu hình và vô hình. Thế
giới vô hình là thế giới thiêng liêng, mắt phàm không thấy được, thế giới
thiêng liêng đó có các thiên thần.
Thiên Chúa dựng nên
các thiên thần nhằm để thờ phượng Thiên Chúa, thi hành những mệnh lệnh của
Thiên Chúa và giúp đỡ, bảo vệ con người. Thiên Chúa dựng nên hằng vô số các
thiên thần, nhưng có 3 tổng lãnh thiên thần là: Mi-ca-en, Gáp-ri-en và
Ra-phen-en mà Hội Thánh đã mừng lễ vào ngày 29 tháng 09.
Riêng hôm nay cùng với
Hội Thánh, chúng ta kính nhớ các thiên thần bản mệnh hay còn gọi là thiên thần
hộ thủ. Thiên Chúa đã ban cho mỗi người chúng ta một thiên thần bản mệnh riêng.
Vị thiên thần này luôn gìn giữ bảo vệ chúng ta khỏi mọi sự hãm hại của ma quỷ,
giúp chúng ta tránh xa mọi cám dỗ ma quỷ ở mọi nơi mọi lúc.
Vị thiên thần hộ thủ
sẽ luôn ở bên cạnh chúng ta, đồng hành với chúng ta suốt cuộc đời dương thế cho
đến khi chúng ta nhắm mắt xuôi tay.
Bài Tin Mừng hôm nay
Chúa Giê-su nhắc đến vị thiên thần này. Từ đó Chúa muốn chúng ta hãy tôn trọng
phẩm giá mỗi người, chớ khinh thường bất cứ ai, nhất là những con người bé nhỏ
nghèo hèn, vì mỗi người chúng ta đều mang hình ảnh Thiên Chúa, là con Thiên
Chúa và được Thiên Chúa giao cho một vị thiên thần bảo vệ, gìn giữ. Đồng
thời Chúa cũng mời gọi chúng ta hãy trở nên như trẻ nhỏ. Vì trẻ nhỏ có tâm hồn
đơn sơ trong trắng như thiên thần, biết mình yếu đuối mỏng manh nên luôn tin
tưởng phó thác vào tình thương của Chúa.
Lạy Chúa, chúng con tạ
ơn Chúa, vì Chúa đã thương ban cho mỗi người chúng con một vị thiên thần hộ
thủ. Xin cho chúng con luôn nhớ tới thiên thần hộ thủ của chúng con, để chúng
con cùng cộng tác với ngài mà cố gắng tránh xa những cám dỗ của ma quỷ. Đồng
thời xin Chúa cũng luôn soi sáng giúp chúng con luôn ý thức tôn trọng phẩm giá
của mỗi người, nhất là những con người bé nhỏ nghèo hèn; sẵn sàng đón tiếp
những con người đó vì Danh Chúa.
Thứ năm (Luca 10, 1-12)
Bản chất của Hội Thánh
là truyền giáo, Hội Thánh không còn là Hội Thánh nữa nếu như Hội thánh không
truyền giáo. Chính Chúa Giê-su, trước khi về cùng Thiên Chúa Cha, Người đã trao
sứ mạng truyền giáo cho Hội Thánh mà đại diện là các Tông Đồ. “Anh em hãy đi
khắp tứ phương thiên hạ mà loan báo Tin Mừng”.
Không phải đợi đến khi
Chúa về trời, Người mới giao sứ mạng này cho các Tông Đồ mà ngay trong khi
Người còn đang thi hành sứ mạng rao giảng Tin Mừng, Người cũng đã sai phái các
môn đệ ra đi rao giảng Tin Mừng.
Bài Tin Mừng hôm nay,
tường thuật lại việc Chúa Giê-su sai 72 môn đệ đi loan báo Tin Mừng. Khi thi
hành sứ vụ loan báo tin mừng, Chúa muốn các ngài phải đặt mối ưu tư truyền giáo
lên hàng đầu, đừng quá bận tâm những chuyện vật chất khi truyền dạy: “đừng mang
theo túi tiền, bao bị, giày dép; cứ ăn những gì người ta dọn lên”
Trải qua mọi thời, ở
mọi nơi, Hội Thánh không ngừng thực hiện sứ mạng cao cả này. Từ 12 Tông Đồ, Hội
Thánh Chúa đã phát triển và lan rộng đến mọi nơi trên thế giới. Hội Thánh cũng
muốn con cái của mình cùng thao thức và hành động cho sứ mạng truyền giáo.
Phải chăng truyền giáo
là công việc của hàng giáo sỹ và những nhà chuyên môn. Không phải như thế! Mỗi
người tín hữu, khi lãnh nhận bí tích Rửa Tội đều được tham dự vào 3 chức vụ của
Hội Thánh đó là: ngôn sứ, tư tế và vương giả. Với chức vụ ngôn sứ, mỗi người
tín hữu có nhiệm vụ và bổn phận phải truyền giáo tùy theo bậc sống của mình.
Mục đích truyền giáo
là giới thiệu Chúa cho mọi người, giúp mọi người tin vào Chúa và đón nhận ơn
cứu độ. Là một tín hữu bình thường, chúng ta phải có sự hiểu biết sâu xa về
Chúa qua việc không ngừng trau dồi kiến thức giáo lý. Vì làm sao ta có thể giới
thiệu một người cho người khác nếu ta không hiểu không biết người đó là ai? Bên
cạnh việc giới thiệu Chúa cho người khác, chúng ta còn phải làm chứng cho Chúa
trong cuộc sống hằng ngày, đừng để đời sống của chúng ta phản chứng lại những
gì chúng ta loan báo trên môi trên miệng. Vì ngày hôm nay người ta cần chứng
nhân hơn thầy dạy, mặc dù thầy dạy cũng rất cần.
Vậy trước tiên chúng
ta can đảm tuyên xưng mình là người tin theo Chúa, đừng vì những lợi ích vật
chất mà ta chối bỏ niềm tin của mình.
Tiếp theo, chúng ta
can đảm sống cho những giá trị Tin Mừng như: sự thật, công bằng, bác ái…mặc dù
đôi lúc vì những giá trị này mà chúng ta phải chịu thiệt thòi, hiểu lầm.
Cuối cùng chúng ta
phải thực hành niềm tin của chúng ta. Làm sao người ta có thể tin có Chúa khi
thấy một người Công Giáo không thực hành niềm tin và lòng bác ái. Có ai đó đã
thốt lên “Tôi tin có đạo Công Giáo nhưng tôi không tin người Công Giáo” thật là
đau lòng!
Vậy mỗi người trong
chúng ta hãy thao thức ưu tư về việc truyền giáo. Thao thức lo âu chưa đủ, Chúa
muốn chúng ta hãy có những hành động cụ thể tùy theo bậc sống và khả năng của
mỗi người.
Lạy Chúa, Chúa đã từng
băn khoăn khắc khoải “lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít”, Chúa muốn mỗi người
hãy là những tay thợ gặt lành nghề. Xin Chúa ban thêm cho chúng con sự can đảm
và lòng hăng say giới thiệu Chúa cho những người chung sống và làm việc với chúng
con bằng chính cuộc sống chứng tá của chúng con. Xin cho chúng con biết cùng
cộng tác với Hội Thánh trong sứ mạng truyền giáo với hết khả năng và sức lực mà
Chúa ban và xem đó như là công việc “sống còn” của chúng con và của Gíao hội.
Thứ sáu: Lễ thánh Phanxicô Assisi (Luca 10, 13-16)
Chúa Giê-su là Thiên
Chúa làm người, Người luôn hiền hậu và khiêm nhường, đầy lòng yêu thương và
nhân từ với mọi người, ngay cả tim đèn leo lét Người không nỡ dập tắt, cây lau
bị ngã, Người không nỡ bẻ gãy. Thế nhưng tại sao bài Tin Mừng hôm nay lại ghi
lại những lời quở trách nặng nề của Chúa dành cho những thành như:
Kho-ra-din, Bết-xai-đa hay Ca-phác-na-um.
Chúa Giê-su xuống thế
làm người, sau 30 năm sống ẩn dật, Người ra đi rao giảng Tin Mừng, mạc khải
Thiên Chúa Cha, kêu gọi mọi người sám hối và tin vào Tin Mừng. Những thành như
Kho-ra-din, Bết-sai-đa hay Ca-phác-na-um là những thành dân Ít-ra-en, được diễm
phúc in dấu chân của Chúa, được nghe những lời giáo huấn của Chúa, được chứng
kiến những phép lạ Chúa làm. Nhưng những con người ở những thành này lại lòng
chai dạ đá, cứng đầu cứng cổ, không chịu ăn năn sám hối, canh tân đời sống,
khước từ những lời giảng dạy của Chúa. Thế là Chúa phải thốt lên những lời quở
trách xem ra rất nặng nề: “khốn cho ngươi”. Giả như Chúa đến những thành dân
ngoại như Tia và Xi-đôn để rao giảng thì họ đã ăn năn sám hối và tin vào Chúa
từ lâu rồi. Vì thế trong ngày Phán xét nhưng thành đó sẽ được xét xử khoan hồng
hơn những thành mà được Chúa rao giảng Tin Mừng và kêu gọi sám hối.
Vì sao những thành dân
Ít-ra-en lại không chịu ăn năn sám hối và tin theo Chúa. Có thể họ quá biết rõ
con người Chúa Giê-su. Một con người xuất thân từ một gia đình nghèo ở một làng
quê hẻo lánh và nghèo khổ, con của một bạc thợ mộc tầm thường. Họ không nhận ra
nguồn gốc đích thực của Chúa Giê-su là Con Thiên Chúa. Có thể họ tự hào là dân
riêng của Chúa, là con cháu của tổ phụ Áp-ra-ham, nên sẽ được Thiên Chúa nâng
lên đến tận trời.
Hôm nay Hội Thánh kính
nhớ thánh Phanxicô Assisi, ngài là một trong những vị thánh có công canh tân
đời sống của Hội Thánh lúc bấy giờ. Ngài nhận thấy đời sống xa hoa, giàu sang
trong Hội Thánh khi đó, ngài đã cảnh tỉnh Hội Thánh hãy ăn năn sám hối, trở về
với tinh thần nghèo khó, bằng cách ngài khước từ của cải tài sản đáng ra ngài
được thừa hưởng từ người cha. Nhờ đó, Hội Thánh nhận ra sai lầm và trở về sống
theo lời mời gọi của Chúa trong tinh thần nghèo khó vì Nước Trời.
Những lời chúc dữ của
Chúa Giê-su dành cho những thành như Kho-ra-din, Bết-sai-đa hay Ca-phác-na-um
cũng là bài học cho chúng ta hôm nay.
Chúng ta cũng được
Chúa chọn làm dân riêng khi lãnh nhận bí tích Rửa Tội, được gia nhập vào cộng
đoàn Hội Thánh, được lắng nghe Lời Chúa, được Hội Thánh dạy dỗ và hướng dẫn,
nhất là Chúa ban cho chúng ta chính Mình và Máu Chúa để dưỡng nuôi linh hồn.
Thế nhưng đời sống của chúng ta nhiều khi chẳng khác gì một người không biết
Chúa, có khi còn tệ hơn nữa. Cũng bon chen, tranh giành, lọc lừa, mưu mô xảo
quyệt như người đời, khước từ những lời giáo huấn của Hội Thánh mà sống đạo
theo ý riêng của ta.
Lạy Chúa, xin cho
chúng con luôn biết nhận ra con người yếu đuối mong manh với những giới hạn, để
luôn đón nhận những lời dạy dỗ bảo ban của Chúa qua những giáo huấn của Hội
Thánh, qua những người thay mặt Chúa hướng dẫn. Đồng thời, xin Chúa ban thêm ơn
can đảm giúp chúng con thực tâm sám hối ăn năn về những lỗi phạm của chúng con
và không ngừng canh tân đổi mới đời sống sao cho phù hợp với thánh ý của Chúa.
Thứ bảy (Luca 10, 17-24)
Các môn đệ trở về sau
khi ra đi loan báo Tin Mừng, lòng đầy hớn hở vui mừng vì thành quả đã đạt được.
Nhưng Chúa bảo các ngài chớ vội mừng về những thành quả đó. Vì sao vậy? Có thể
Chúa chưa hoàn thành sứ mạng cứu chuộc nhân loại mà Thiên Chúa Cha giao phó nên
quyền lực ma quỷ và sự dữ vẫn còn hoành hành thế gian; cũng có thể Chúa không
muốn các môn đệ tự cao tự mãn về những gì các ngài làm được. Chúa muốn các ngài
hãy vui mừng vì phần thưởng dành cho các ngài ở trên trời.
Thật vậy! Quê thật của
chúng ta, đích điểm của cuộc đời chúng ta là ở Nước Thiên Đàng. Cuộc sống ở
trần gian chỉ là một cuộc lữ hành. Cho dù ở trần gian này có hạnh phúc thế nào
đi nữa, rồi cũng sẽ qua, của cải vật chất có nhiều bao nhiêu, tất cả cũng sẽ
hết khi ta nhắm mắt xuôi tay. Của cải trần gian chỉ là phương tiện cho ta sử
dụng, ta phải sử dụng làm sao để đạt được Nước Trời mai sau.
Tất cả những điều
trên, không phải ai cũng hiểu được. Chỉ những ai có tâm hồn đơn sơ bé nhỏ mới
hiểu được những mạc khải của Thiên Chúa. Không phải Thiên Chúa không mạc khải
cho những nhà thông thái, nhưng vì họ tự cho họ hiểu biết hết mọi sự, họ không
cần ai dạy bảo và hướng dẫn. Ơn Thiên Chúa ban giống như mưa từ trời, ai biết
đem đồ ra hứng thì mới lấy được nước mưa. Một ly nước đã đầy làm sao có thể đổ
thêm nước vào nữa, có đổ vào thì nó cũng tràn ra ngoài; tâm hồn của một người
đã bị lấp đầy những sự hiểu biết thế gian và đầu óc con người bị nhét đầy bởi
tính tự cao tự mãn thì làm sao hiểu được những điều cao siêu mà Thiên Chúa mạc
khải.
Các môn đệ là những
người có phúc. Vì các môn đệ đang sống với Chúa, lắng nghe những lời giáo huấn
của Chúa. Chúa Giê-su chính là mạc khải cuối cùng và là mạc khải trọn vẹn của
Thiên Chúa dành cho nhân loại. Điều mà các ngôn sứ và vua chúa thời xưa hằng
mong ước. Ngày xưa, trong thời Cựu Ước, Thiên Chúa mạc khải cho dân Ít-ra-en
qua các ngôn sứ, các ngôn sứ chỉ loan báo Đấng Cứu Thế là Chúa Giê-su sẽ xuất
hiện trong tương lai và các ngài hằng ao ước Đấng Cứu Thế sẽ đến vào thời các
ngài. Nhưng mơ ước cũng chỉ là ước mơ.
Phúc của các môn đệ
cũng là phúc của mỗi người chúng ta. Ngày hôm nay chúng ta sống trong thời Tân
Ước, chúng ta không còn phải chờ đợi một mạc khải nào nữa từ Thiên Chúa. Chính
Chúa Giê-su đã đến, Người chính là mạc khải trọn vẹn và cuối cùng của Thiên
Chúa và Người đã mạc khải Thiên Chúa cho chúng ta, như có lần Người đã từng
phán: “Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha”. Thế mà nhiều khi chúng ta lại còn
đi tìm kiếm những mạc khải khác, chúng ta tin vào những ma thuật bói toán,
những tiên đoán này, nọ vì niềm tin của chúng ta đặt nơi Thiên Chúa chưa thật
vững mạnh.
Lạy Chúa, xin Người
củng cố và gia tăng thêm lòng tin cho chúng con, để chúng con cảm thấy hạnh
phúc được gọi Thiên Chúa là Cha, cảm nhận Chúa thật gần gũi và luôn hiện diện
với chúng con trong cuộc sống hằng ngày.
Còn gì hơn, khi chúng
con được nghe chính Chúa dạy dỗ và hướng dẫn, được chính Chúa nuôi dưỡng bằng
Mình Thánh Chúa mỗi khi tham dự thánh lễ, điều mà bao người mơ ước mà không
được. Xin Chúa cũng soi lòng mở trí giúp chúng con hiểu rằng cuộc sống ở trần
gian này chỉ là tạm bợ, chóng qua, đích điểm và mục đích cuối cùng của chúng
con chính là phần thưởng Nước Trời, để chúng con luôn biết sống theo
thánh ý Chúa.