SUY NIỆM LỜI CHÚA TUẦN XVIII THƯỜNG NIÊN
Lm. Nguyệt Giang
CHÚA NHẬT XVIII THƯỜNG NIÊN-NĂM C
Gv 1, 2;2,21-23; Cl 3, 1-5.9-11; Lc 12, 13-21
Suy niệm 1:
Tin Mừng hôm nay Chúa Giêsu cho chúng ta biết đâu là lẽ khôn ngoan đích
thực của con người. Vậy chúng ta hãy chăm chú lắng nghe lời Chúa dạy và cố gắng
làm theo để chúng ta có được sự khôn ngoan đích thực.
Nhân sự kiện có một người trong đám đông xin Chúa Giêsu lên tiếng giúp anh
ta chia phần gia tài với anh mình. Không biết Chúa Giêsu có nhận lời hay không?
Nhưng Tin Mừng cho biết Chúa Giêsu đã tận dụng cơ hội này để hướng đám đông dân
chúng, cách riêng với chàng trai này nhận ra đâu mới là giá trị đích thực của
cuộc sống, ngang qua hình ảnh của người phú hộ ngu dại. Qua đó Chúa Giêsu chỉ
cho họ thấy 2 quan niệm sai lầm lớn nhất của con người dẫn đến ngu dại là:
1. Quan niệm cá nhân chủ nghĩa: Ông phú hộ quan niệm cuộc sống này chỉ có mình ông nên ông luôn đặt cái tôi
làm trung tâm vũ trụ. Ông cho rằng thế giới này chỉ riêng mình ông, nên ông nói
cho chính ông nghe; ông làm việc thui thủi một mình và hưởng thụ ích kỷ một
mình. Ông không nhận ra rằng chung quanh ông còn có rất nhiều người cần phải
chia sẻ; ông cũng không nhận ra rằng những gì ông có là nhờ bởi ơn trên ban
tặng và người khác giúp đỡ. Với quan niệm cá nhân chủ nghĩa như thế đã đẩy ông
vào lối sống cô đơn, cô độc và buồn chán.
2. Quan niệm duy vật chủ nghĩa: Ông phú hộ này nghĩ rằng cuộc
sống này chỉ có thế giới vật chất là duy nhất nên ông mãi mê kiếm tìm và tích
trữ của cải cho thật nhiều. Ông không biết rằng ngoài cuộc sống đời này còn có
đời sau; ngoài thế giới vật chất hữu hình còn có thế giới thiêng liêng vô hình.
Nơi ấy mới là căn nhà vĩnh cửu là chốn đời đời để nương thân. Nơi ấy không có
chỗ cho những kẻ thu góp mà chỉ dành cho những ai biết cho đi bằng lòng nhân
ái. Bởi lẽ “Cho thì có phúc hơn là nhận” (Cv 20, 35).
Xin cho mọi người chúng ta cũng ý thức sự mau qua của kiếp người và chóng
tàn của thế giới vật chất để lo tìm kiếm giá trị và cuộc sống sống vĩnh cửu mai
này, bằng việc tích lũy vào bản thân thật nhiều kho tàng nhân đức nhờ những
việc làm bác ái yêu thương.
Suy niệm 2: ĐỪNG
SỐNG NHƯ NGƯỜI PHÚ HỘ NGU NGỐC
CÂU CHUYỆN VỀ
NGƯỜI TRIỆU PHÚ
Có một câu
chuyện kể rằng: Một người triệu phú nọ đang nằm trên giường bệnh, biết mình sắp
qua đời. Ông gọi người con trai duy nhất đến bên giường và nói với giọng yếu
ớt: “Cha có nhà lầu, xe hơi, tiền bạc, đất đai… Cha đã tích cóp cả đời. Nhưng
giờ đây, cha không thể mang theo gì cả. Cha cảm thấy… trống rỗng, vì cha đã
sống mà quên mất Chúa và quên cả tình người.”
Người con
trai nghe vậy, rơi nước mắt, và thầm nghĩ: “Nếu cha mình có mọi thứ mà vẫn thấy
thiếu thốn, thì mình đang sống vì điều gì?”
Câu hỏi ấy cũng là điều Lời Chúa hôm nay đặt ra cho mỗi người
chúng ta.
- Sách Giảng Viên trong bài đọc I cho thấy một người từng trải
nghiệm hết mọi lạc thú và thành đạt ở đời. Nhưng cuối cùng ông lại phải thốt
lên: “Phù vân quả là phù vân, tất cả chỉ
là phù vân.” Lời Kinh Thánh ấy không bi quan, nhưng mời gọi chúng ta nhìn
lại:
- Những gì ta lao nhọc tìm kiếm-của cải, danh vọng, địa vị...có
thật sự đem lại hạnh phúc lâu bền không? Hay rồi cũng qua đi, để lại một khoảng
trống trong tâm hồn?
Trong đời sống hôm nay, rất nhiều người sống vội vã, chạy đua theo
vật chất, nhưng càng có nhiều, họ lại càng bất an. Đó là nỗi lo của một xã hội quá dư thừa tiện nghi nhưng lại thiếu vắng Thiên Chúa.
- Trong bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cho ta nghe một dụ ngôn
nổi tiếng về người phú hộ: sau một vụ mùa bội thu, ông ta vui mừng vì tài sản
nhiều quá, nên định phá kho cũ, xây kho mới, và rồi tự nhủ: “Hồn ta hỡi, mày có nhiều của cải tích trữ
cho nhiều năm. Hãy nghỉ ngơi, ăn uống vui chơi!” Nhưng Thiên Chúa phán: “Hỡi kẻ ngu ngốc! Đêm nay, người ta sẽ đòi
lại mạng ngươi, thì những gì ngươi chuẩn bị sẽ thuộc về ai?”
Ông ta bị gọi là “ngu ngốc” không phải vì ông giàu,
mà vì ông sống chỉ cho mình, không
biết chia sẻ, và không nghĩ
đến Thiên Chúa.
Dụ ngôn này là một lời cảnh tỉnh mạnh mẽ hco hết mọi người không
loại trừ một ai, vì dù là già hay trẻ,
thành đạt hay bình dân, ta vẫn có thể rơi vào cám dỗ ấy: chỉ sống cho mình, coi
trọng vật chất hơn linh hồn, và quên mất điều gì thật sự là cần thiết cho đời
sống vĩnh cửu.
- Thánh Phaolô trong thư gửi cho tín hữu Côlôsê mời gọi chúng ta: “Anh em hãy tìm kiếm những gì thuộc thượng
giới, nơi Đức Kitô ngự bên hữu Thiên Chúa.” Lời mời gọi ấy nhắc nhở chúng
ta mặc dù sống ở đời này, nhưng lòng trí chúng ta cũng phải luôn biết hướng về
đời sau.
Làm việc, tích góp, xây dựng cuộc sống, điều đó cần thiết. Nhưng
đừng để mình trở nên nô lệ cho tiền bạc. Đừng để của cải cướp mất lòng tin,
tình người và ơn cứu độ.
- Chúa Giêsu kết thúc dụ ngôn với một câu đáng ghi nhớ: “Ai thu tích của cải cho mình mà không làm
giàu trước mặt Thiên Chúa, thì thật là ngu ngốc.”
Vậy làm giàu trước mặt Thiên Chúa là gì?
- Là sống công chính, trung thực, không gian dối
- Là biết chia sẻ với người nghèo khổ, bất hạnh
- Là sống quảng đại, hy sinh, phục vụ
- Là dành thời gian cầu nguyện, giữ lòng sạch tội, siêng năng Thánh
Lễ, lãnh nhận các bí tích.
Đó là kho tàng thiêng liêng không ai có thể lấy mất, và sẽ theo ta
vào cuộc sống đời đời.
Kính thưa cộng đoàn,
Cuộc đời mỗi người là một hành
trình. Nhưng chúng ta không biết được khi nào hành trình ấy
kết thúc. Chúa không bảo chúng ta phải bỏ hết mọi sự, nhưng
Ngài mời gọi ta sống khôn ngoan, sống có định hướng, sống biết dành ưu tiên cho
Thiên Chúa và phần rỗi linh hồn.
Xin cho mỗi người chúng ta biết sống giữa thế gian mà lòng vẫn
hướng về nước trời, bằng cách:
Cố gắng làm
việc chăm chỉ, nhưng không quên cầu nguyện,
Luôn biết tích trữ điều tốt lành, hơn là chỉ tích lũy
của cải,
Biết khôn
ngoan dùng của cải đời này để mua lấy nước trời mai sau.
Xin Chúa ban cho chúng ta ơn khôn ngoan để biết sống cho hiện tại thật ý nghĩa hầu chuẩn bị cho cuộc sống vĩnh cửu mai sau. Amen.
Suy niệm 3: SỐNG KHÔN NGOAN GIỮA ĐỜI TẠM
Thưa quý ông bà anh chị em,
Một ngày kia,
có người đến hỏi nhà bác học Thomas Edison:
- “Thưa ông,
theo ông điều gì là quan trọng nhất trong cuộc đời?”
- Ông trả
lời: “Là biết đặt đúng giá trị của mọi sự”.
Câu trả lời
tưởng chừng đơn giản, nhưng lại là một bài học lớn.
Biết đặt đúng giá trị, tức là biết điều gì là quan trọng, điều gì
là phù du.
Các bài đọc hôm nay mời gọi chúng ta hãy sống khôn ngoan giữa một
thế giới dễ bị cuốn theo vật chất, danh vọng, và của cải. Nhưng Thiên Chúa mời
gọi ta hướng về điều vĩnh cửu: “Hãy tìm
kiếm những sự trên trời”.
- Sách Giảng viên mở đầu bằng một tiếng than: “Phù vân, tất cả chỉ là phù vân!”. Của
cải, công danh, sự nghiệp… là kết quả của lao nhọc con người, nhưng không ai
mang được gì theo khi lìa đời. Chúng ta những người gia trưởng, hiền mẫu cũng
đang ngày ngày lăn lộn vì cơm áo, vì tương lai con cái. Điều ấy là chính đáng
và cần thiết. Nhưng nếu ta chỉ dừng lại ở đó, mà quên mất điều chính yếu là sự sống đời đời, thì tất cả những gì ta tích lũy
chỉ là “phù vân”.
- Tin Mừng kể về một người phú hộ, sau khi được mùa, đã nghĩ đến
chuyện xây kho lớn hơn để chứa của cải. Ông tự nhủ: “Cứ ăn chơi phè phỡn đi, hồn ta ơi!” Nhưng Chúa phán: “Đồ ngốc! Đêm nay người ta sẽ đòi lại mạng
ngươi, thì những gì ngươi tích trữ sẽ về tay ai?”
Ông ta không làm điều gì sai, chỉ là… thiếu
khôn ngoan, vì ông chỉ lo phần thân xác mà quên phần linh hồn.
Ngày nay, biết bao gia đình cũng có thể đang đi vào lối mòn ấy:
Quá lo kiếm tiền, mà ít dành thời gian cho Chúa, cho con cái.
Dồn hết công sức vào việc xây nhà to, xe đẹp, nhưng lại lơ là việc
chăm sóc đời sống thiêng liêng.
- Thánh
Phaolô trong thư Côlôsê nhắn nhủ: “Anh em hãy hướng lòng trí về những sự trên trời… hãy mặc lấy con
người mới theo hình ảnh Đấng Tạo Hóa.”. Là gia trưởng, hiền mẫu, chúng ta không chỉ là người lo vật chất
mà còn là người hướng dẫn đời sống thiêng liêng trong gia đình.
- Là người cầu nguyện
với con cái mỗi tối.
- Là người dẫn cả nhà
đến nhà thờ, không chỉ vì thói quen, mà vì lòng yêu mến Chúa.
- Là người dạy con biết
sống chân thật, bác ái và biết chia sẻ, hơn là chỉ biết tích
lũy.
Người khôn ngoan không phải là người nhiều bằng cấp hay giàu có,
nhưng là người biết lo xa cho
phần linh hồn. Sống khôn ngoan là:
Làm việc hết mình, nhưng không quên Chúa.
Quan tâm đến tương lai con cái, nhưng cũng lo cho phần rỗi linh hồn
của chúng.
Xây dựng cuộc sống trần gian, nhưng luôn đặt
niềm hy vọng nơi Nước Trời.
Thưa quý ông bà và anh chị em,
Không ai cấm chúng ta làm giàu. Nhưng Chúa mời gọi ta hãy làm giàu
trong Thiên Chúa; nghĩa là đặt của cải vật chất
phục vụ cho tình yêu, gia đình, và ơn cứu độ.
Ước gì các
gia trưởng và hiền mẫu hôm nay biết trở nên những người quản lý khôn ngoan, biết hướng dẫn con cái sống
ngay lành, để gia đình mình không chỉ ấm no dưới đất, mà còn được đoàn tụ trên
quê hương Nước Trời. Amen.
Suy niệm 4: THU TÍCH HAY CHO ĐI
Có một người nông dân kia được mùa lúa lớn. Hết
mùa gặt, ông ngồi tính toán và nói: “Thóc đầy kho, ta sẽ phá những kho cũ, xây
kho mới to hơn để chứa hết số lúa này. Rồi ta sẽ nghỉ ngơi, ăn uống, hưởng thụ
suốt đời!”
Đêm ấy, ông nằm mơ thấy mình đứng trước cửa Thiên
Đàng, tay ôm chặt một bao lúa. Thánh Phêrô nhìn ông rồi bảo:
- Xin lỗi,
ông không được mang gì vào đây cả!
Người nông dân nài nỉ:
- Nhưng đây là công sức cả đời tôi, sao lại không
mang theo?
Thánh Phêrô mỉm cười:
- Đúng vậy, ông đã làm việc rất chăm chỉ. Nhưng
ông tích trữ tất cả cho riêng mình. Ông chưa hề chia sẻ cho ai, nên bây giờ ông
chẳng có gì ở đây cả. Ở Thiên Đàng, người ta chỉ mang theo những gì đã cho đi nơi trần gian…
Tỉnh giấc, người nông dân hiểu ra: lúa thóc chất
đầy kho không cứu được linh hồn mình. Chỉ tình yêu và lòng quảng đại mới giúp
ông trở nên giàu có trước mặt Thiên Chúa.
Câu
chuyện đơn sơ ấy thật gần với bài Tin Mừng hôm nay. Chúa Giêsu kể dụ ngôn về
một người phú hộ, sau khi mùa màng bội thu, đã xây kho to chứa lúa thóc, rồi tự
nhủ: “Hồn ta hỡi, cứ an nghỉ, ăn uống vui
chơi cho đã đời!” Nhưng Chúa phán: “Đồ ngốc! Đêm nay người ta sẽ đòi lại
mạng ngươi, thì của cải ngươi tích trữ sẽ về tay ai?” (Lc 12,20)
1.
“Đồ ngốc!” – Tại sao vậy?
Ở
đời, ai cũng mong mình được khôn ngoan và giàu có. Làm ăn giỏi, tiết kiệm, đầu
tư sinh lời – đó là điều đáng quý. Nhưng trong Tin Mừng, Chúa Giêsu lại gọi
người giàu kia là “đồ ngốc”! Ngốc – không phải vì ông làm ăn kém cỏi, mà vì ông
quá tin vào của cải. Ông tưởng
rằng có nhiều lúa thóc là có thể mua được bình an, mua được sự sống, mua được
tương lai.
Thế
nhưng, ông đã lầm. Của cải không cứu được linh hồn. Đêm đó ông chết bất ngờ,
tất cả của cải ông gầy dựng đã trở nên vô nghĩa. Cái kho ông xây đã thành nấm
mồ chôn sống ông trong ích kỷ. Ông chết mà không mang theo được gì – vì
ông chưa từng cho đi điều gì.
2.
“Hãy lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa” – Bằng cách nào?
Chúa
không kết án người giàu. Nhưng Ngài nhấn mạnh: của cải trần gian chỉ là phương
tiện, không phải cùng đích. Điều quan trọng là biết sử dụng của cải ấy để sống
yêu thương, bác ái, chia sẻ.
“Làm giàu trước mặt Thiên Chúa”
là sống giàu lòng tin tưởng, giàu lòng xót thương, giàu tình liên đới, và nhất là biết cho đi – cho đi không chỉ là tiền bạc,
mà còn là thời gian, sự quan tâm, lời an ủi, sự tha thứ, và phục vụ tha nhân.
Người ta kể rằng: Có những người sống nghèo nhưng
chết giàu – vì suốt đời họ đã “đầu tư” nơi những người nghèo khổ, nơi những
mảnh đời cần được yêu thương. Và chính những gì họ cho đi, lại là tài sản muôn đời của họ trong Nước Trời.
3.
Thu tích hay cho đi – chọn lựa mỗi ngày
Anh
chị em thân mến, mỗi người trong chúng ta cũng đang đứng trước hai chọn lựa: xây
kho cho mình hay xây Nước Trời
cho Chúa. Một bên là thu tích – càng giữ lại càng mất. Một bên là
cho đi – càng chia sẻ càng phong phú.
Thế
giới hôm nay đã chứng kiến biết bao bất công, chiến tranh, chia rẽ – chỉ vì
lòng tham con người không đáy. Biết bao gia đình tan vỡ vì tranh giành tài sản.
Biết bao người vì ích kỷ mà đánh mất lương tâm và nhân phẩm.
Chúa
Giêsu cảnh tỉnh chúng ta: “Hãy coi chừng và giữ mình khỏi mọi thứ tham lam.”
Đừng để đến khi sự sống kết thúc, ta mới nhận ra rằng mình đã tích đầy kho trần gian, nhưng trống rỗng trước mặt Thiên Chúa.
Hãy
sống như thể hôm nay là ngày cuối cùng – để ta biết quý điều vĩnh cửu hơn điều
chóng qua. Hãy làm giàu không chỉ bằng những gì ta có, mà bằng những gì ta đã
trao ban.
Ước gì mỗi chúng ta biết sống khôn ngoan trước mặt
Chúa: làm giàu không bằng tích trữ, mà
bằng yêu thương. Biết xây dựng cuộc đời không chỉ trên những “kho lúa”,
mà còn bằng những “kho lòng” đầy ắp lòng tin, lòng mến và lòng quảng đại.
Xin cho chúng ta biết dùng của cải đời này để đầu
tư cho sự sống đời sau, để mai sau ta được nghe lời Chúa phán với mình: “Hỡi đầy tớ trung tín, hãy vào hưởng niềm
vui của Chủ ngươi.” Amen.
Suy niệm 5: ĐÂU LÀ HY VỌNG ĐÍCH THỰC TA HƯỚNG ĐẾN?
Có
một ông lão cả đời sống tiết kiệm, chăm chỉ làm ăn và tích lũy được một gia tài
khá lớn. Trước khi qua đời, ông gọi các con lại và nói: “Ba đã làm lụng cả đời
để lại cho các con một cuộc sống đầy đủ. Nhưng điều quan trọng hơn cả tiền bạc,
ba để lại cho các con là bài học: Đừng để của cải làm chủ trái tim mình. Hãy
sống sao cho khi nhắm mắt, không phải hối tiếc điều gì.”
Một
người con xúc động hỏi: “Vậy cha mong con sống thế nào?”
Ông
đáp:
“Biết
đủ – để không bị tham làm mù mắt.
Biết
cho – để không sống ích kỷ.
Biết
hướng về Chúa – để đời con không rơi vào hư không.”
Câu chuyện ấy rất gần với bài Tin Mừng hôm nay: một người giàu có thu tích của cải, lo xây kho lớn hơn để chứa thêm nhiều lúa thóc, nhưng đêm ấy, ông được Thiên Chúa gọi về. Ông chẳng mang theo được gì và Chúa Giêsu gọi ông ta là “người ngốc”.
Bài đọc thứ nhất từ sách Giảng viên kết luận: “Phù vân quả là phù vân, mọi sự đều là phù
vân.” Tác giả đã từng trải nghiệm cuộc đời và nhận ra rằng, nếu chỉ sống để
tìm kiếm lợi lộc trần thế, con người sẽ sớm rơi vào trống rỗng và hụt hẫng.
Chúa Giêsu không lên án người giàu, nhưng cảnh báo
thái độ thu tích ích kỷ và quên phần
linh hồn. Người phú hộ trong Tin Mừng không sai khi lo cho tương
lai, nhưng sai ở chỗ: ông chỉ lo cho “cái thân xác”, mà quên mất “phần linh hồn”.
Và điều ấy vẫn đang diễn ra hôm nay:
- Người trẻ mải mê chạy theo công nghệ, thành công
tức thì, sống ảo mà tâm hồn rỗng tuếch;
- Người trung niên quay cuồng với đầu tư, tích
lũy, bất động sản, quên mất gia đình và đời sống thiêng liêng;
- Người lớn tuổi lại có nguy cơ bám víu của cải,
tiếc nuối những thứ phải để lại, mà quên chuẩn bị hành trang vào đời sau.
Tất cả đều dễ rơi vào ảo tưởng: “Có là sống. Có nhiều là hạnh phúc.” Nhưng Chúa hỏi: “Nếu đêm nay, người ta đòi lại mạng ngươi, thì tất cả của cải ngươi tích trữ để cho ai?”
Thánh Phaolô trong bài đọc thứ hai mời gọi: “Anh em hãy tìm những sự trên trời… vì sự
sống của anh em hiện đang ẩn giấu với Đức Kitô nơi Thiên Chúa.” (Cl 3,1-3) Hy
vọng đích thực không phải là mơ ước
trúng số, hết bệnh, thăng tiến, hay được mọi sự như ý. Những điều ấy chỉ là tạm thời. Hy vọng thật
là:
- Tin rằng
Thiên Chúa luôn đồng hành, ngay cả khi ta thất bại hay đau khổ;
- Dám sống
cho người khác, dẫu bị hiểu lầm hay thiệt thòi;
- Can đảm
chọn điều đúng, dù không ai vỗ tay tán thưởng;
- Và xác
tín rằng sống theo Tin Mừng không bao giờ là điều vô ích.
Chính vì thế, Năm Thánh 2025 mang chủ đề “Hy vọng không làm thất vọng” như một lời kêu gọi toàn thể dân Chúa: hãy sống niềm hy vọng Kitô giáo không như một ý tưởng mơ hồ, mà như một chọn lựa sống cụ thể mỗi ngày.
Nếu người đời lo làm giàu bằng tài khoản ngân
hàng, bằng vàng bạc, bằng bất động sản… thì người Kitô hữu được mời gọi “làm
giàu trước mặt Thiên Chúa” bằng những giá trị không bao giờ mất:
- Sống
trung thực, quảng đại, và bác ái;
- Chia sẻ
với người nghèo, an ủi người đau khổ, tha thứ cho người xúc phạm;
- Dành
thời gian cho Chúa qua cầu nguyện, tham dự Thánh Lễ và sống các bí tích;
- Tích trữ
kho tàng trên trời bằng đức tin, lòng mến và sự công chính.
Đó không phải là hành động lãng mạn hay đạo đức suông, nhưng là sự khôn ngoan thiêng liêng, là “đầu tư bền vững” cho linh hồn và cho sự sống đời đời.
Anh chị em thân mến,
Trong một thế giới bị cuốn vào vòng xoáy của “phải
có – phải hơn – phải nhiều hơn”, Lời Chúa hôm nay là tiếng chuông tỉnh thức: “Hãy lo làm giàu trước mặt Thiên Chúa” (Lc 12,21)
Chúng ta có thể mất của, mất sức khỏe, mất người thân, nhưng đừng bao giờ để mất niềm hy vọng – bởi
đó chính là sức sống, là ánh sáng dẫn lối ta đến với sự sống đời đời. “Hy
vọng không làm thất vọng, vì tình yêu Thiên Chúa đã đổ vào lòng chúng ta.” (Rm 5,5)
Vậy hôm nay, mỗi người chúng ta hãy tự hỏi:
- Tôi đang
tích trữ điều gì trong tâm hồn mình?
- Tôi đang
sống cho hôm nay, hay sống để hướng về cõi đời đời?
- Tôi đang đặt hy vọng vào điều gì – và hy vọng ấy có đưa tôi đến với Chúa không?
Nguyện xin Chúa cho mỗi người chúng ta biết sống khôn ngoan – biết dừng lại, biết chọn lựa, biết cất giữ những điều có giá trị vĩnh cửu – để đời mình luôn chan chứa hy vọng, và chết đi trong bình an, vì đã “làm giàu trước mặt Thiên Chúa”. Amen.
Suy niệm 6: NẾU CÒN MỘT NGÀY ĐỂ SỐNG… TA SẼ LÀM GÌ?
Lời Chúa hôm nay, tôi bỗng nhớ đến một ca khúc khá quen thuộc: “Nếu chỉ còn một ngày để sống”, sáng tác của nhạc sĩ Hoài An. Đây được xem là một trong những bài hát trữ tình nổi bật, được trình diễn lần đầu tiên trong chương trình đặc biệt Paris By Night 95, với chủ đề: “Cảm Ơn Cuộc Đời”. Nhạc phẩm nhanh chóng nhận được sự hưởng ứng của công chúng cả trong và ngoài nước. Tôi không hát nhưng muốn đọc lên những ca từ trong bài hát này:
Nếu chỉ còn một ngày để sống. Người đưa tôi về đến quê nhà.
Để tôi thăm làng xưa nguồn cội. Cho tôi mơ, mơ tiếng mẹ cha.
Nếu chỉ còn một ngày để sống. Người cho tôi một khúc kinh cầu.
Người tôi thương êm ấm môi cười. Cho con tôi, bước đời yên vui...
Nếu chỉ còn một ngày để sống. Làm sao ta trả ơn cuộc đời?
Làm sao ta đền đáp bao người? Nâng ta lên, qua bước đời chênh vênh.
Nếu chỉ còn một ngày để sống. Làm sao ta chuộc hết lỗi lầm?
Làm sao ta thanh thản tâm hồn? Xuôi đôi tay đi giữa hừng đông...
ĐK: Cho tôi như bóng mây, lang thang qua cõi này...
Cho tôi được ngắm sao trên trời, giữa hương đồng cỏ nội...
Cho tôi như khúc ca, bay đi xa rất xa...
Cho tôi được cảm ơn cuộc đời, cảm ơn mọi người.
Cho tôi được sống trong tim người bằng những lời ca...
Nếu chỉ còn một ngày để sống.
Muộn màng không lời hối lỗi chân thành?
Buồn vì ai? Ta làm ai buồn? Xin bao dung tha thứ vì nhau.
Nếu chỉ còn một ngày để sống.
Chợt nhận ra, cuộc đời quá đẹp!
Phải chăng ta có lúc vội vàng. Nên ra đi chưa được bình an...
Những câu hát
ấy đã từng làm không ít người rơi nước mắt. Nó không chỉ là nhạc phẩm hay, mà
còn là một lời chất vấn rất
thật: Nếu hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời,
ta sẽ làm gì?
Một bác sĩ
chia sẻ: Trong những năm tháng làm ở khoa chăm sóc bệnh nhân hấp hối, điều
khiến ông xót xa không phải là cái chết, mà là sự hối tiếc của bệnh nhân:
- Có người
nói: “Giá như tôi sống tử tế hơn với vợ con…”
- Có người
khóc: “Ước gì tôi dành thời gian cho gia đình nhiều hơn…”
- Có người
chỉ thì thầm: “Con ơi… ba xin lỗi…”
Không ai
trong số họ nói: “Ước gì tôi kiếm được nhiều tiền hơn”, hay “Giá như tôi xây
được nhà lớn hơn”. Vì vào lúc cận kề cái chết, người ta mới nhận ra: điều quan
trọng nhất không phải là ta có gì, mà là ta đã yêu thương thế nào!
- Tin Mừng hôm nay thuật
lại dụ ngôn về một người phú hộ. Ông giàu có, thu hoạch nhiều, kho lẫm không đủ
chứa. Ông lên kế hoạch xây kho lớn hơn để tích trữ, và nghĩ bụng: “Hồn ta hỡi, cứ việc an nhàn, ăn uống vui
chơi!” Nhưng Chúa
phán: “Hỡi kẻ ngu ngốc! Đêm nay người ta
sẽ đòi lại mạng ngươi!”
Ông ta không làm gì sai về mặt pháp lý. Ông không gian lận, không trộm cắp,
không hại ai. Vấn đề là ông sống như thể mình sẽ không bao giờ chết, và coi mình là trung tâm cuộc sống,
chỉ lo “cho mình” mà không nghĩ đến ai, kể cả Thiên Chúa.
Có một ông lão gần đất xa trời, trước lúc lâm
chung, ông dặn con cái: “Ba để lại cho các con gia tài này, các con cứ chia
nhau…”
Một người con gái út nhẹ nhàng hỏi: “Ba ơi,
còn gì ba muốn để lại cho con nữa không?”
Ông nói trong nước mắt: “Ba ước gì để lại cho
con một tấm lòng yêu thương, nhưng suốt đời ba chỉ biết lo tiền, mà ít khi quan
tâm đến các con… Ba xin lỗi…”
Lời xin lỗi muộn màng ấy chính là tỉnh thức cuối đời, và cũng là lời
cảnh tỉnh cho chúng ta hôm nay: Ta đang
tích lũy điều gì, vật chất mau qua hay tình thương còn mãi?
- Trong thư Côlôssê, thánh Phaolô
nhắc ta: “Anh em hãy hướng lòng trí về
những sự trên trời.” Nghĩa là: đừng để mình bị cột chặt vào của cải, danh
vọng, lạc thú trần gian.
Thay vào đó, hãy sống
quảng đại, biết chia sẻ, biết tha thứ, và biết tích trữ kho tàng trước mặt
Thiên Chúa.
Chúng ta không bị cấm làm việc, không bị cấm
làm giàu, nhưng phải
làm giàu cho cả đời này và đời sau. Đó là giàu tình nghĩa, giàu nhân hậu, giàu đức tin.
Vì thế nếu là:
- Người lớn tuổi:
Đừng sợ chết, nhưng hãy sống mỗi ngày trong bình an với Chúa, biết sẵn sàng ra
đi với lòng thanh thản, không tiếc nuối.
- Người
đang làm ăn, xây dựng tương lai: Hãy làm việc cách chính trực, nhưng đừng để việc làm giàu che khuất đời
sống thiêng liêng và hạnh phúc gia đình.
- Người
trẻ: Đừng đợi
đến “già mới lo đạo đức”, vì không ai biết trước ngày nào là ngày cuối. Hãy
sống tốt ngay từ hôm nay: trung thực, đạo đức, yêu thương.
- Chính ta:
Hãy tự hỏi: “Nếu chỉ còn một ngày để sống, tôi sẽ chọn điều gì
Đi tìm
hòa giải hay giữ oán thù?
Dành thời gian cho gia đình hay vùi đầu trong
công việc?
Quỳ gối cầu nguyện hay tiếp tục trì hoãn việc
trở về với Chúa?
Anh chị em thân mến,
Chúa không
muốn ta sợ hãi cái chết. Nhưng Ngài muốn ta
sống có định hướng, có chiều sâu, có trách nhiệm với
chính linh hồn mình.
Người phú hộ
trong dụ ngôn chết đi trong bất ngờ, nhưng điều đáng tiếc là ông chết mà chưa từng
sống đúng với ý nghĩa cuộc đời.
Ước gì mỗi
chúng ta biết sống như thể “hôm nay là ngày cuối”, không để lo sợ, nhưng để sống trọn
vẹn: yêu thương hơn, quảng đại hơn, thánh thiện hơn. Vì nếu sống như thế, ngày cuối cùng đến
cũng sẽ là ngày bình an nhất. Amen.
Thứ hai: Mt 14, 13-21
Nhớ Thánh Gio-an Ma-ri-a Vi-a-nê, Linh mục
Tin mừng hôm nay khắc họa khuôn
mặt của một vị Thiên Chúa giàu lòng thương xót nơi Đức Giêsu. Thánh Matthêu cho
biết Chúa Giêsu chính là hiện thân của lòng thương xót của Thiên Chúa:
- Qua ánh mắt và tấm lòng: Mặc dù
Chúa Giêsu và các môn đệ xuống thuyền tìm đến một chỗ hoang vắng để nghỉ ngơi
đôi chút, nhưng khi “ra khỏi thuyền, Đức Giêsu trông thấy một đoàn
người đông đảo thì chạnh lòng thương”, nên Ngài đã mở lòng đón tiếp
họ.
- Qua lời giảng dạy: Vì muốn
mang đến cho dân chúng Tin mừng cứu độ, nên Chúa Giêsu đã không
ngần ngại “đi khắp các thành thị, làng mạc, giảng dạy trong các hội
đường, rao giảng Tin Mừng Nước Trời.” (Mt 9, 35). Ngay cả
khi Ngài tìm đến nơi thanh vắng để nghỉ ngơi đôi chút, nạp lại
năng lượng, lấy lại sức, vậy mà khi nhìn thấy dân chúng tuôn
đến, Ngài lại tiếp tục hăng say rao giảng Tin mừng nước trời cho
họ.
- Qua việc làm: chạnh lòng trước
những nỗi đau khổ về phần xác và phần hồn của dân chúng, Ngài không ngần ngại
ra tay “chữa lành hết các bệnh nhân” tìm đến với Ngài.
Ngài còn làm phép lạ hóa bánh ra nhiều cho 5000 người ăn no nê, dư 12 thúng đầy từ 5 chiếc bánh
và 2 con cá. Nhờ đó mà họ mới có đủ sức để trở về với mái ấm gia đình
mình.
Xin cho chúng ta biết không ngừng
cảm tạ, chúc tụng tình thương lớn lao của Thiên Chúa dành cho chúng ta nơi Đức
Giêsu, bằng cách siêng năng tìm đến Chúa qua việc tham dự thánh lễ và năng rước
lễ; nhất là biết cảm thương và tích cực làm việc bác ái giúp đỡ người nghèo,
với mong muốn góp phần lan truyền lòng thương xót của Chúa đến với mọi người.
Thứ ba: Mt 14, 22-36
Cuộc đời chúng ta có lúc yên
bình, nhưng lắm khi cũng gặp giông bão, khiến chúng ta sợ hãi bất an. Xin
Chúa ở bên che chở, chấn an và giúp ta chọn lựa hướng sống phù hợp với ý
Người. Nhờ đó, thuyền đời của ta mới có thể vượt qua sóng gió hiễm
nguy của biển đời mà cập bến bình an, nhờ sức mạnh ơn ban của Chúa.
Những hình ảnh được đề cập trong
đoạn Tin mừng hôm nay giúp chúng ta hiểu rằng:
1. Hình ảnh biểu trưng:
- Các môn đệ chính
là mỗi người chúng ta.
- Con thuyền là Giáo
Hội.
- Biển khơi là trần
gian.
- Đêm tối, bảo tố,
sóng gió là những thử thách do ma quỷ gây nên.
2. Giống như các môn đệ
xưa, chúng ta đã bước vào con thuyền của Giáo Hội, khi lãnh nhận bí tích
thánh tẩy.
Cùng ở trong con thuyền Giáo hội,
chúng ta đang hiệp hành tiến bước trên biển trần này.
3. Tựa như con thuyền của các môn
đệ bị sóng to gió lớn đánh dữ dội, thì ở mọi thời, mọi nơi... Giáo Hội cách
chung, cách riêng thuyền đời của mỗi người chúng ta cũng phải đương
đầu với bao là chống đối, vu khống, bôi nhọ và loại trừ...do thế lực của ma
quỷ, thế gian, xác thịt gây ra.
4. Ví như bóng đêm là những vết
đen đáng tiếc xảy ra trong Giáo Hội. Hay những đau khổ, thất bại và bất
hạnh xảy đến trong cuộc sống, khiến cho niềm tin chúng ta chao đảo, lắm
khi mất cả phương hướng sống.
5. Sánh như tông đồ Phê-rô, vì
nghi ngờ vào quyền năng của Chúa, khiến ông sợ hãi, sắp chìm. Cuộc đời của
người Kitô hữu chúng ta khi đối mặt với những khó khăn, đau khổ và thử thách...
khiến ta lo sợ, nghi ngờ vào quyền năng Chúa nên lắm khi đánh mất niềm tin và
hy vọng để buông mình chìm sâu vào dòng chảy của biển đời. Nhưng hãy vững tin
vì có Chúa luôn ở bên đời ta để nâng đỡ và ra tay cứu giúp, nếu chúng ta biết
tha thiết kêu cầu Người như tông đồ Phêrô: “Lạy Thầy, xin cứu tôi”.
Xin Chúa ban thêm lòng tin
nơi chúng con, để dù trong bất cứ hoàn cảnh thử
thách nào, ngay cả những lúc bước đi trong đêm tối của đức tin, chúng
con cũng vẫn an tâm tiến bước trên sóng gió của biển đời. Xin Chúa thương đồng
hành và hướng dẫn để con vững bước tiến về bến bờ của bình an.
Thứ tư: Đn
7,9-10.13-14; 2Pr 1,16-19; Lc 9,28b-36
KÍNH CHÚA HIỂN DUNG
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta
cùng lên núi với Chúa Giêsu không phải để được biến hình, nhưng là để được biến
đổi đời sống qua việc lắng nghe và thực hành lời dạy của Chúa Giêsu, Con Chí Ái
của Chúa Cha. Nhờ đó ta mới trở nên hoàn thiện hơn như lời mời gọi của Chúa
Giêsu: “Các con hãy nên hoàn thiện, như Cha các con trên trời là Đấng
hoàn thiện.” (Mt 5,48).
Ơn gọi của người Kitô hữu chính
là trở nên người con trong Người Con yêu dấu của Chúa Cha là Đức Giêsu Kitô.
Nhưng làm thế nào để ta trở nên người con yêu dấu của Chúa Cha
trong Đức Giêsu?
Thưa, Tin Mừng hôm nay chỉ ra cho
chúng ta một vài gợi ý sau đây:
- Chấp nhận đi vào con đường thập giá.
Nếu trước đó, khi nghe Chúa
Giêsu loan báo về cuộc thương khó mà Ngài sắp phải trãi qua, thì các
môn đệ, nhất là Phêrô đã không chấp nhận nên đã đứng ra quyết liệt can ngăn;
thì với cuộc biến hình này, Chúa Giêsu như muốn giúp các ông hiểu rằng: vinh
quang có được chỉ đến sau khi dám chấp nhận đi vào con đường thập giá.
- Tin nhận Đức Giêsu là Con Thiên Chúa.
Tin mừng cho biết trong khi cầu
nguyện trên núi cao, thì hình dạng Ngài bổng biến đổi: “Dung nhan
Người chói lọi như mặt trời, và y phục Người trở nên trắng tinh như
ánh sáng”. Khi ấy, Chúa Cha đã xác nhận: “Đây là Con yêu dấu của
Ta, Ta hài lòng về Người." (Mt 3, 16-17), và tiếp liền sau đó,
Người mời gọi chúng ta hãy tin vào Đức Giêsu chính là Con yêu dấu của Người.
- Vâng nghe lời Chúa Giêsu chỉ dạy.
Trong biến cố biến hình này Chúa
Giêsu cũng đã minh định cho các tông đồ biết: Ngài chính là Mô-sê (luật) và
Ê-li-a (ngôn sứ) mới. Nơi Ngài gom tóm toàn thể lề luật và lời ngôn sứ được nói
trong Cựu ước; nay lề luật và lời ngôn sứ ấy được kiện toàn hoàn hảo nơi Đức
Giêsu: “Anh em đừng tưởng Thầy đến để bãi bỏ luật Mô-sê hoặc lời các
ngôn sứ. Thầy đến không phải là để bãi bỏ, nhưng là để kiện toàn.” (Mt
5,17). Chính vì thế mà Chúa Cha đã kêu gọi chúng ta là hãy "vâng
nghe lời Người".
* Tóm lại: để trở nên người con yêu dấu của Chúa Cha trong Đức Giêsu, đòi buộc chúng
ta phải thực hiện hai việc sau đây:
- Chấp nhận từ bỏ tất cả, để tiến
bước trên hành trình đức tin theo Đức Giêsu, với niềm tín thác tuyệt đối vào
thánh ý Thiên Chúa Cha nơi Đức Giêsu Kitô.
- Phải luôn chú tâm lắng nghe và
thực hành lời Chúa Giêsu chỉ dạy, qua việc say mê học hỏi, suy niệm và sống
Phúc âm. Hãy để cho lời Chúa thấm nhập vào mọi suy nghĩ, lời nói và việc làm
của chúng ta, như thánh Phao-lô đã cảm nhận và nêu gương đời sống cho chúng
ta: “Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Kitô sống trong
tôi.” (Gl 2, 20). Nhờ thế, ta mới xứng đáng được gọi là “con
yêu dấu của Chúa Cha”. Amen.
Suy niệm 2: HÃY TIN VÀO ĐỨC
GIÊSU KITÔ LÀ CON THIÊN CHÚA
- Bài đọc 1, trích sách tiên tri Đa-ni-en, trong một thị kiến tiên tri Đa-ni-en nhìn
thấy cảnh tượng choáng ngợp vinh quang, có sự xuất hiện của một vị bô lão sáng
chói và một nhân vật được gọi là "Con Người" đang ngự giá mây trời mà
đến. Vị bô lão ấy chính là Chúa Cha đã trao cho "Con Người" tức là
Chúa Giê-su Ki-tô quyền thống trị vĩnh cửu, vinh quang và vương quốc chẳng hề
suy vong; muôn người thuộc mọi dân tộc đều phải phụng sự Người.
- Bài đọc 2, trích thư thứ hai của thánh Phê-rê tông đồ, ngài đã nhắc lại những
điều mắt thấy tai nghe qua những sự kiện lạ lùng mà Đức Giêsu đã thực hiện, cụ
thể qua hai biến cố trọng đại là: biến hình trên núi Ta-bor và sự phục sinh
vinh quang của Đức Giê-su Ki-tô. Từ đó, Thánh Phê-rô khẳng định với các tín hữu
đang gặp nhiều thử thách về niềm rằng: Chúa Giê-su chính là Con Một yêu dấu của
Chúa Cha và được Chúa Cha yêu mến. Để qua đó mời gọi các tín hữu hãy tin tưởng
tuyệt đối vào Người.
- Tin mừng hôm nay thuật lại cuộc biến hình của Đức Giê-su trên núi Ta-bor, nhằm củng
cố niềm tin cho các môn đệ và mạc khải Thiên Tính của Người.
Biến cố biến hình trên núi Ta-bor
xảy ra sau khi Đức Giêsu loan báo cho các môn đệ Ngài biết về cuộc khổ nạn con
đường thập giá mà Ngài sẽ phải trãi qua. Nhưng tông đồ Phê-rô không chấp nhận
Thầy mình đi vào con đường ấy. Thế là ông đã đứng ra can ngăn quyết liệt. Vì
thế, ông đã bị Chúa Giêsu khiển trách rất nặng lời: “Sa-tan, hãy lui
đi, vì ngươi không biết việc Thiên Chúa, mà chỉ biết việc loài người.” (Mc
8, 33). Nếu chúng ta đặt sự kiện Đức Giêsu hiển dung vào
trong bố cảnh trên, ta mới hiểu được biến cố Đức Giêsu biến hình trên núi
Ta-bor mà Tin mừng hôm nay trình thuật là nhắm đến 2 mục đích chính:
1. Củng cố đức tin cho các
môn đệ.
Qua lời tuyên bố của Chúa
Cha từ trên cao: “Ðây là Con Ta rất yêu dấu, các ngươi hãy nghe lời
Người", Thiên Chúa như muốn củng cố niềm tin cho các môn đệ vào Đức
Giêsu chính là Con Thiên Chúa và là Thiên Chúa một cách mạnh mẽ và vững vàng
hơn.
2. Giúp các môn đệ can đảm
chấp nhận con đường thập giá.
Con đường thập giá là đường đau
khổ, chẳng ai muốn đi. Cuộc biến hình rực rỡ trên đỉnh đồi Tabor chính là liều
thuốc đắng bọc đường gíúp các môn đệ dễ dàng nuốt lấy vị đắng của hy sinh thập
giá mà Đức Giêsu sắp bước vào; cũng như nhờ qua vị ngọt biến hình này giúp các
môn đệ đủ sức vượt qua những gian nan, thách đố, đau khổ và hy sinh khi thi
hành sứ vụ loan báo niềm vui tin mừng nước trời sau này.
Chính sức mạnh đức tin mới đem
lại cho ta niềm hy vọng để dấn bước theo Chúa trên con đường thập giá. Đức tin
cũng chính là sức mạnh giúp ta can đảm đón nhận những nghịch cảnh xảy ra trong
cuộc đời. Nhờ đức tin mà chúng ta mới dễ dàng vâng theo thánh ý Chúa, ngay cả
khi mạng sống của ta bị đe dọa, bởi ta tin rằng ở phía sau thập giá ấy là cả
một bầu trời vinh quang phục sinh rực rỡ.
Xin Chúa ban thêm niềm tin nơi
chúng ta, để trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống, chúng ta vẫn luôn trung thành
bước theo Chúa, với niềm hy vọng vào mầu nhiệm phục sinh vinh quang nơi Đức
Giêsu Kitô, theo gương các Thánh Tử Đạo Việt Nam, là những bậc tiền nhân của
chúng ta.
Suy niệm 3: BIẾN ĐỔI TÍCH
CỰC (St)
Thánh lễ hôm nay được gọi là lễ Hiển
Dung hay Biến Hình. Việc Chúa Giêsu biến hình và hiển dung là một biến cố quan
trọng. Việc này được cả ba Tin mừng nhất lãm: Thánh Mat-thêu, Thánh Mac-cô và
thánh Lu-ca ghi lại.
1. Sự kiện
Câu chuyện này xảy ra 6 ngày sau
khi Phê-rô long trọng tuyên xưng Đức Giêsu là Con Thiên Chúa. Điều đáng
chú ý là ngay sau đó lần đầu tiên Chúa báo trước cho các môn đệ của Ngài biết
là Ngài sẽ bị bắt, bị tra tấn và cuối cùng sẽ phải chịu chết. Lời loan báo
của Chúa làm các tông đồ choáng váng. Phêrô không chịu nổi trước lời loan báo
đó nên ông đã công khai lên tiếng can ngăn Chúa. Phêrô tưởng làm như thế là làm
vui lòng Thầy. Có ngờ đâu là lại bị Chúa quở mắng cho một trận thậm tệ: “Sa-tan,
hãy lui đi, vì ngươi không biết việc Thiên Chúa, mà chỉ biết việc loài người”. Chúa
đuổi Phêrô cút xa cho khỏi mắt Ngài.
Và sau đó Chúa đem 3 môn đệ thân
tín lên núi, ở đó Người biến hình rực rỡ vinh quang. Có lẽ qua biến cố hiển
dung này Chúa muốn cho các môn đệ không phải quá thất vọng về mình sau khi loan
báo cuộc thương khó lần thứ nhất.
Biến cố biến hình như thế nào thì
chúng ta đã biết. Ở đây tôi chỉ muốn lưu ý đến một vài điểm quan trọng
sau:
- Trước hết khi Chúa biến hình
thì tất cả những gì thuộc con người trần thế của Ngài hoàn toàn bị biến mất.
Không còn một chút dấu vết gì về con người nhân tính của Ngài nữa.
- Sau đó Ngài đã để tỏ lộ ra một
Đức Giêsu hoàn toàn khác. Ba môn đệ của Chúa đã phải ngây ngất trước một Đức
Giêsu hoàn toàn đổi khác như thế.
- Thái độ của các môn đệ của
Chúa, làm cho chúng ta cũng phải vui lây. Phêrô đã không ngần ngại đề nghị với
Chúa để ông được làm một điều mà trước đó có lẽ chưa bao giờ ông dám nghĩ tới.
Ông cũng như các bạn của ông đều muốn kéo dài đến bất tận cái cảnh tuyệt vời
này.
- Thế nhưng Chúa đã không cho ông
được dừng lại ở đó. Chúa lại dẫn các ông xuống núi để tiếp tục cho xong con
đường mà Chúa đã lựa chọn.
Sau này khi nhớ lại câu chuyện
ông đã từng được chứng kiến, Phêrô đã viết như thế này: “Khi chúng tôi
nói cho anh em biết quyền năng và cuộc quang lâm của Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng
ta, thì không phải chúng tôi dựa theo những chuyện hoang đường được thêu dệt
một cách khéo léo, nhưng là vì chúng tôi đã được thấy tận mắt vẻ uy phong lẫm
liệt của Người...” (2Pr 1,16-17)
Vâng! Cuộc biến hình và hiển dung
của Chúa đã làm cho các môn đệ vững tin hơn. Tuy nhiên niềm tin ấy còn phải
được củng cố thêm bằng biến cố Phục sinh. Chỉ sau biến cố Phục sinh và được
Chúa Thánh Thần biến đổi, các tông đồ mới trở thành những người hoàn toàn thuộc
về Chúa.
2. Bài học
Thử hỏi câu chuyện hôm nay sẽ đem
lại cho chúng ta bài học gì ? Có nhiều bài học nhưng ở đây tôi chỉ muốn nói
đến sự biến hình.
Rõ ràng là mọi người đều thấy: Không phải chỉ có một lối biến hình, mà có hai: có
loại biến tốt nên xấu. Giuđa là một thí dụ. Và có loại biến hình từ tầm thường
trở nên tốt đẹp hơn. Chúng ta có thể kể ra đây trường hợp của Phêrô.
Chúng ta phải cảnh giác với loại
thứ nhất và chú tâm vào loại thứ hai.
- Có loại biến hình làm cho chúng ta phải sợ.
Nhiều người đã được trông thấy
bức ảnh Tiệc Ly của nhà danh hoạ Leonard de Vinci có Chúa Giêsu và 12 tông đồ
ăn bữa sau hết. Họa sĩ muốn tìm một khuôn mặt thật dịu dàng và nhân từ,
đẹp đẽ, để hình dung nét mặt cực thánh của Chúa Giêsu, thì may mắn làm sao, lúc
vào một nhà thờ kia, ông thấy trong đám thanh niên hát lễ, có anh Pietro
Bandenelli, một thanh niên có nét mặt khôi ngô phi thường. Sau một hồi nói
chuyện, cậu đã bằng lòng theo ông về sở để làm mẫu cho ông vẽ. Cặm cụi vẽ xong,
họa sĩ đem treo ở xưởng, và ai hỏi mua ông cũng không bán.
Sau đó hai năm, họa sĩ tài danh
ấy lại phải mất nhiều thời gian để tìm ra một người có nét mặt cứng cỏi và xấu
xí tượng trưng cho gương mặt của Giuda. Ông vào một ngõ hẻm, thì gặp một người
bẫn thỉu, xấu xa, ghẻ lở, giơ tay xin ông bố thí. Ông nghĩ bụng, dầu có đi hết
các phố chợ, có lẽ cũng chẳng gặp ai xấu hơn chàng này. Ông bảo chàng đứng dậy
đi theo về nhà để ông vẽ cho xong bức ảnh kia, bởi bức ảnh chỉ còn thiếu Giuda
là xong.
Khi bước vào nhà, trông thấy bức
tranh, chàng tự nhiên khóc lên. Chủ nhà cũng như mọi người trong phòng đều ngạc
nhiên không hiểu lý do gì. Người ta gặng hỏi, chàng mới trỏ tay lên bức ảnh và
nói: Ông quên tôi rồi sao ? Cách đây hai năm, tôi đã được ông mời đến đây
để làm mẫu cho ông vẽ khuôn mặt Chúa Giêsu. Khi ấy tôi đẹp đẽ, đã được ông ca
tụng và lấy làm mẫu để vẽ Chúa Giêsu. Nhưng sau đó tôi đã nhẹ dạ theo chúng bạn,
tôi đâm ra chơi bời, sa đọa; ngày nay trong cảnh túng thiếu, bị các bạn và anh
em bỏ rơi, tôi chỉ còn trông cậy vào đức ái của ông mà thôi. Vâng một cuộc
biến hình nhưng thật đáng ghê sợ. Ngày nay cũng không thiếu gì những cảnh biến
hình như thế.
- Có những việc biến hình làm cho chúng ta mong ước.
Trong biến cố hôm nay Chúa đã làm
biến đi tất cả những gì thuộc về con người trần thế của Ngài để sau đó hình ảnh
về một vị Thiên Chúa nơi Đức Giêsu được hiển lộ ra vinh quang rực rỡ. Cuộc
đời của người Kitô hữu chúng ta đang lữ hành trên con đường tiến về nhà cha
trên trời cũng phải như thế. Mỗi ngày sống trên trần thế này là mỗi ngày chúng
ta phải lột xác để biến hình và hiển dung nên xinh đẹp giống Chúa hơn.
Cha John Diamond một nhà giảng
thuyết nổi tiếng bên Mỹ có kể lại câu chuyện này: “Hôm đó có một linh hồn vì
chán ngấy cuộc sống ở thế gian cho nên linh hồn đi lên trước cửa Thiên đàng.
Tới nơi linh hồn gõ cửa. Ở trong có tiếng hỏi vọng ra: “Ai đó”
Linh hồn trả lời: “Con đây ạ” .
Cửa vẫn đóng.
Sau đó linh hồn lại trở về với
đời sống ở trần thế tìm thầy học đạo. Sau một thời gian thấy mình đã tiến bộ,
linh hồn lại lên gõ cửa thiên đàng một lần nữa. Lại một tiếng hỏi từ bên trong
như lần trước và linh hồn trả lời một cách quả quyết hơn:
- Dạ chính con đây.
Cửa vẫn đóng.
Linh hồn lại phải trở về trần
thế...mở sách Tin Mừng để xem Chúa muốn gì. Quả thực khi mở Tin Mừng ra linh
hồn mới thấy con đường của mình phải đi. Đó là con đường tự hủy. Chúa nói thật
rõ về con đường đó. Đó là phải làm chết cái tôi ích kỷ, hay khoe khoang phô
trương, hay tự mãn, hay ghen ghét của mình. Phải làm chết đi cái tôi đầy hận
thù, nhiều kiêu ngạo và đầy dẫy những ham muốn bất chính để làm cho con người
của mình dần dần được giống Thiên Chúa là Cha ở trên trời hơn. Sau một
thời gian thấy mình quả thực đã không còn là mình nữa thì linh hồn lại lên
trời...lại gõ cửa...lại có tiếng từ bên trong hỏi vọng ra:
- Ai đó ?
Vừa nghe xong câu hỏi linh hồn
đáp lại ngay:
- Dạ thưa chính Chúa đấy ạ.
Vừa trả lời xong thì linh hồn
thấy cửa Thiên đàng được mở ra và cả một đạo binh các thiên thần long trọng đón
linh hồn vào thiên đàng.
Cuộc biến hình mang ý nghĩa tích
cực là những cuộc biến hình khởi đi từ sự quyết tâm trở với Chúa về sau những
lần trượt ngả qua việc thành tâm ăn năn sám hối lãnh nhận bí tích giải tội để
đón nhận tình thương và sự tha thứ của Chúa; việc biến hình mỗi ngày nên xinh
đẹp hơn khi chúng ta biết đến gần Chúa qua những thánh lễ và dọn lòng mình xứng
hợp để đón nhận Thánh Thể Chúa Giêsu cách sắt sắng; và quan trọng nhất vẫn là
biết vâng nghe lời Chúa Cha phán dạy là “hãy vâng nghe và thi hành lời
dạy bảo của Đức Giêsu Kitô, con yêu dấu của Người”. Nghe và thực hành lời
Chúa chính là điều kiện căn bản nhất để biến đổi cuộc đời chúng ta mỗi ngày nên
giống Chúa Giêsu, con yêu dấu của Chúa Cha. Mà để nên giống Đức Giêsu thì một
trong những điều quan trọng nhất là làm theo thánh ý Chúa Cha: “Lương thực của Thầy là thi hành ý định muôn năm của vị trí sai
Thầy.” (Ga 4,34).
Suy niệm 4:
Có thể nói giá trị cao quý nhất mà ai cũng tìm kiếm và mong đạt đến đó
chính là: chân-thiện-mỹ. Khi nói về mỹ, nghĩa là cái đẹp thì không ai có thể
cưỡng lại được. Bởi lẽ ai cũng thích đẹp: thích mình đẹp, thích ngắm người đẹp,
thích chiêm ngưỡng cảnh đẹp. Cho nên, các tông đồ thật sung sướng và ngây ngất
khi chiêm ngắm vẻ đẹp thần thánh tuyệt trần khi nhìn thấy cảnh tượng Thầy mình
biến hình trên núi Ta-bor.
Vẻ đẹp thần thánh ấy đã tỏa ra rực rỡ, khiến cho dung nhan Đức Giêsu trở
nên chói lọi như mặt trời, y phục Ngài rạng ngời sáng láng như mặt trăng. Vẻ
đẹp thần thánh ấy được toát ra không phải nhờ Make up bên ngoài nhưng đến từ
bên trong tâm hồn. Bởi lẽ tâm hồn đẹp mới toát nên vẽ đẹp thể xác bên ngoài.
Có lẽ nhiều người trong chúng ta đã trải qua một thời, với mong sao có được
“cơm no áo ấm” để rồi ngày nay, chúng ta lại bước vào thời kỳ mới làm sao được
“ăn ngon mặc đẹp”. Chính vì quan tâm đến mặc đẹp bên ngoài nên có khá nhiều
người dành thời giờ và tiền bạc để chăm chút ngoại hình của mình, với ước mong
sao được xinh đẹp hơn. Họ mong muốn có được một làn da mịn màng, tươi trẻ, dáng
vóc thon thả nên đi tẩy trắng, cắt mắt, nâng mũi, chỉnh sửa môi cằm miễn sao
đẹp là được, bất chấp tốt kém và đau đớn vì dao kéo.
Mới đây trên trang web VOV2, tác giả Thu Hà, có đăng tải một bài nói về vẻ
đẹp, với tựa đề: Hoa hậu đâu chỉ là vẻ đẹp hình thể.
Tác giả cho biết: “Chỉ sau 1 tuần đăng quang ngôi vị “Hoa hậu Thế giới Việt
Nam 2023” (Miss World Vietnam 2023), hoa hậu Huỳnh Trần Ý Nhi lại “đăng quang”
nhiều “danh hiệu” không mong muốn khác như “Hoa hậu drama”, “Hoa hậu vạ miệng”,
“Hoa hậu dẫn đầu số lượng anti-fan”… (Nhóm anti-fan Hoa hậu Ý Nhi trên mạng xã
hội hiện đã lên tới hơn 260.000 thành viên và vẫn tiếp tục gia tăng). Sở
dĩ Huỳnh Trần Ý Nhi bất đắc dĩ bị nhận những ‘danh hiệu” này là do cô đã có
những phát ngôn gây “vạ miệng” mà đỉnh điểm là câu nói: “Trong khi bạn bè đồng
trang lứa với tôi chỉ dành thời gian để ngủ, để chơi, để uống trà sữa, thì tôi
đã tham dự cuộc thi hoa hậu. Tôi nghĩ mình trưởng thành hơn các bạn, khi mà các
bạn vừa đi học vừa đi làm thì tôi đã là một hoa hậu”. Không dừng lại ở đó,
trong một phát ngôn khác cô lại tự cho mình là người nổi tiếng ở Bình Định,
sánh ngang với các danh nhân như nhà thơ Hàn Mặc Tử và vua Quang Trung.
Ồn ào về những phát ngôn gây tranh cãi của Hoa hậu Ý Nhi khiến dư luận bức
xúc chưa có dấu hiệu hạ nhiệt. Thậm chí “nóng” đến mức nhiều nghệ sĩ và khán
giả đề nghị Ban tổ chức Miss World Vietnam 2023 tước bỏ danh hiệu của Hoa hậu
Huỳnh Trần Ý Nhi vì cho rằng cô không xứng đáng, bất chấp việc cô và đại diện
Ban tổ chức trực tiếp xin lỗi khán giả.
Xưa nay, danh xưng hoa hậu vốn là biểu tượng cho vẻ đẹp phụ nữ Việt Nam, từ
ngoại hình đến trí tuệ, tâm hồn... Bởi lẽ, người đoạt chiếc vương miện danh giá
không chỉ là người chiến thắng về nhan sắc mà còn là người hội tụ nhiều yếu tố,
đặc biệt là trí tuệ, tài năng, nhân cách và tâm hồn… mới có thể lan tỏa những
giá trị tốt đẹp cho cộng đồng, cho xã hội, góp phần tôn vinh vẻ đẹp của người
phụ nữ, và nét đẹp văn hóa. Còn nếu yếu tố trí tuệ, tài năng và nhân cách thì
chỉ là người xinh thôi chứ không phải là Hoa hậu đúng nghĩa.
Chiêm ngắm vẻ đẹp sáng ngời của Chúa Giêsu qua biến cố biến hình trên núi
Ta-bor hôm nay, Chúa cũng muốn chúng ta mỗi ngày trở nên xinh đẹp hơn, sáng
hơn, rực rỡ hơn không chỉ trong mắt người đời mà còn trong mắt Chúa nữa. Nhưng
làm sao để biến đổi đời mình trở nên xinh đẹp hoàn hảo như lòng Chúa mong muốn?
Thưa trước hết, Chúa mời gọi chúng ta hảy chọn Chúa làm lẽ sống,
nghĩa là sống theo lối sống của Chúa Giêsu, như lời của Chúa Cha đã phán truyền:
“Ðây là Con Ta yêu dấu rất đẹp lòng Ta, các ngươi hãy nghe lời Người”. Như
vậy muốn đẹp lòng Chúa thì điều kiện trước tiên là phải vâng nghe lời Chúa
Giêsu chỉ dạy. Nghĩa là để cho lời Chúa thấm nhập và chiếu rọi cuộc đời mình,
nghĩa là để cho lời Chúa biến đổi ta trở nên can đảm dám chấp
nhận từ bỏ mình, vác thập giá hàng ngày mà theo Chúa, nghĩa là để cho lời Chúa
biến đổi từ con người của ta từ trong tối tăm tội lỗi trở nên con người tươi
sáng; từ con người ích kỷ tham lam thành người quảng đại bác ái, hy sinh phục
vụ; từ con người kiêu căng tự đắc trở thành con người của khiêm nhu tin tưởng
phó thác vào quyền năng của Chúa.
Thứ hai để được biến đổi nên đẹp lòng Chúa, ta còn phải nỗ lực tiến bước
mỗi ngày được gần Chúa hơn. Ta hãy lưu ý đến địa điểm mà Đức Giêsu biến hình,
đó là ở trên ngọn núi cao, điều này muốn nói với ta là: muốn được biến đổi nên
xinh đẹp, đòi hỏi ta phải nỗ lực cố gắng vươn lên để thể hiện lối
sống cao cả, cao đẹp, cao thượng, cao quý hơn. Chúa Giêsu chỉ biến hình
khi lên núi cao để tiếp xúc thân mật với Chúa Cha. Vì thế để được biến đổi,
chúng ta cần phải cố gắng vươn lên cao để gặp gỡ Chúa, nhờ đó mà những bóng tối
của thù hận, giận hờn, ganh ghét… làm cho gương mặt ta trở nên xấu xí ghê sợ
được ánh sáng vinh quang của Chúa xua tan nhường chỗ cho ánh sáng bao
dung, quảng đại, yêu thương, tha thứ ,hy sinh phục vụ của Đức Giêsu lan tỏa nơi
tâm hồn và cuộc sống của mỗi người chúng ta.
Ứơc mong tâm tư, ý nghĩ, lời nói, hành động… của chúng ta được biến
đổi mỗi ngày nên xinh đẹp hơn, nhờ vào việc lắng nghe lời dạy của Chúa Giêsu và
gắn kết đời mình với Người nhờ vào đời sống cầu nguyện cũng như tích cực
chu toàn bổn phận Chúa trao với lòng yêu mến Chúa. (St)
* Những câu truyện lên quan đến Tin Mừng
1. Khi chúng ta hiển dung
Jiddu Krishnamurti, người Ấn-độ (1895- 1986) là một tác giả và nhà diễn
thuyết nổi tiếng về các vấn đề triết học và tinh thần, cho rằng, trong mỗi con
người có ba “nhân vật” đang chung sống:
* Một là “tôi-là." Đây là con người thật của tôi, chân tướng của tôi.
Ví dụ: bản chất tôi (tôi-là) là người tham lam, ích kỷ, lười biếng…)
* Hai là “Tôi-muốn-là." Đây không phải là bản chất con người tôi,
nhưng là con người mà tôi mong muốn trở thành. Ví dụ: Tôi hiện là người tham
lam, ích kỷ, lười biếng nhưng tôi muốn sống như là người quảng đại, vị tha,
năng động…
* Ba là “Tôi-tưởng-tôi-là." Đây cũng không phải là bản chất con người
tôi, nhưng là ảo tưởng tôi có về mình. Ví dụ: Một số kinh sư và Pha-ri-sêu thời
Chúa Giêsu thực chất là người tham lam dối trá, nhưng cứ tưởng mình là người
công chính đạo đức.
2. Hãy biết mình
Ngày xưa thỏ và sư tử sống gần nhau, nhưng sư tử rất kiêu ngạo, vẫn cho
mình là to khoẻ nên xem thường loài thỏ. Sư tử thường mắng thỏ và doạ nạt thỏ
suốt ngày. Thỏ tức mình không chịu nổi mới nghĩ ra cách báo thù.
Một lần kia nó nói với sư tử rằng:
– Thưa ông anh, em vừa gặp một thằng to lớn và trông giống anh lắm. Nó bảo
em rằng: “Trên đời này nó chưa sợ ai, và cũng chưa ai dám đối mặt với nó."
Thằng cha này không coi ai ra gì cả!
Sư tử tức giận và bảo rằng:
– “Thế mày có nhắc đến tên tao không?”
Thỏ trả lời:
– Sao lại không? Em vừa nhắc đến tên anh thì nó lồng lộng lên và bảo rằng
anh chỉ đáng đàn em nó thôi.
Sư tử càng tức điên người lên và hỏi:
– Nó ở đâu? dẫn tao đến ngay.
Thỏ liền dẫn sư tử ra sau núi, và chỉ một cái giếng ở đàng xa và bảo: Đấy,
nó ở trong đó đấy!
Sư tử đi lại gần giếng vẻ mặt căm tức nhìn xuống đáy giếng. Quả thực, nó
trông thấy ngay một tên, với cặp mắt giận dữ đang trừng trừng nhìn nó. Sư tử
rống lên một tiếng, tên kia cũng rống lên một tiếng. Sư tử xù lông cổ lên tên
kia cũng xù lông cổ lên. Sư tử nhe nanh múa vuốt đe doạ, tên kia cũng hăm dọa
lại. Sư tử căm tức đến tột độ dồn hết sức mình nhảy phốc xuống giếng để cho
thằng khốn nạn kia một trận. Thế là, con sư tử ngạo mạn tự huỷ diệt đời mình
dưới giếng sâu…
3. Biến hình
Một nhà giáo dục nổi tiếng người Pháp đã tâm sự về cuộc đời của ông như
sau: Khi còn trẻ, tôi có tinh thần cách mạng và mỗi khi cầu nguyện, tôi luôn
cầu xin Chúa một điều là: “Lạy Chúa, xin ban cho con nghị lực để biến đổi thế
giới này."
Khi đã lớn tuổi và nhận thấy gần quá nửa đời người trôi qua mà tôi không
thay đổi được một người nào hết, nên tôi đã thay đổi lời cầu nguyện của tôi như
sau: “Lạy Chúa, xin ban cho con nghị lực để biến đổi những người trong gia đình
của con.”
Giờ đây tôi đã già và những ngày còn lại chỉ đếm được trên đầu ngón tay,
nên lời cầu nguyện của tôi lại được thay đổi một lần nữa như sau: “Lạy Chúa,
xin ban cho con nghị lực để biến đổi chính mình con.”
Và ông kết luận: “Nếu tôi biết cầu nguyện như thế này từ ngày còn trẻ thì tôi
đã không uổng phí cả cuộc đời.”
Mùa thường niên: Mt 15, 21-28
Tin mừng hôm nay khắc hoạ hình
ảnh về một người phụ nữ tuyệt đẹp trong đức tính, cách ứng xử và đức tin mạnh
mẽ.
Xin cho chúng ta biết học đòi bắt
chước gương sáng của bà, để chúng ta xứng đáng được Chúa chúc lành.
Nét đẹp của người phụ nữ Á đông
nói chung, cách riêng phụ nữ Việt Nam xưa nay được quý trọng ở đức tính chịu
thương, chịu khó, khiêm tốn và kiên nhẫn.
Nói như thế thì người phụ nữ
ngoại giáo trong đoạn tin mừng hôm nay có đầy đủ những đức tính ấy:
- Với đức tính chịu thương
của người mẹ, chắc hẳn bà ta đã tiêu tốn không ít là tiền của và sức lực
để tìm thầy, chạy thuốc khắp nơi cứu chữa cho đứa con yêu quý của bà khỏi tình
trạng khốn khổ do ma quỷ gây nên. Chính sức mạnh tình thương đã giúp bà ta vượt
qua mọi rào cản ngăn cách của luật lệ cấm kỵ giữa người Do Thái và dân ngoại mà
tìm đến với Chúa Giêsu.
- Với đức tính chịu
khó, bà đã không ngần ngại vượt qua ranh giới hiểm trở tìm đến với Thầy
Giêsu, với mong muốn con mình được cứu chữa khỏi thần ô uế ám hại.
- Với lòng khiêm tốn, bà ta
đến trước mặt Chúa Giêsu rồi phục lạy Người với lời khấn xin: “Lạy
Ngài, xin cứu giúp tôi”. Lòng khiêm tốn ấy càng sâu thẳm khi nhìn nhận
mình chỉ là chó con trước mặt Chúa. “Thưa Thầy, đúng thế, nhưng các chó
con cũng được ăn những mụn rơi dưới bàn ăn của con cái”.
- Với tinh thần
nhẫn nại, bà đã không nản lòng trước lời từ chối khó nghe của Chúa
Giêsu “Hãy để con cái ăn no trước đã vì không nên lấy bánh của con cái
mà ném cho chó”. Nhưng những lời đắng lòng ấy đã không làm cho
bà tự ái và bỏ cuộc; trái lại làm cho bà thêm kiên nhẫn nên van xin cho tới
cùng “Vâng, lạy Ngài, vì chó con cũng được ăn những mảnh vụn từ bàn của
chủ rơi xuống”.
* Tất cả những đức tính cao quý
trên sẽ không có được nơi người phụ nữ nếu không có được đức tin mạnh mẽ. Chính
nhờ lòng tin mạnh mẽ của bà mà đứa con yêu quý của bà được Chúa Giêsu cứu chữa,
như lời Chúa Giêsu xác nhận: “Này bà, bà có lòng mạnh tin. Bà muốn sao
thì được vậy.”
Suy gẫm về hình ảnh của người phụ
nữ ngoại giáo tuyệt đẹp hôm nay, ta cảm thấy hổ thẹn vì nhiều người trong chúng
ta không có được những đức tính cao quý và đáng yêu như bà: chịu thương, chịu
khó, lòng khiêm tốn và kiên nhẫn trong tương quan và công việc. Nhất là đức tin
của chúng ta còn chưa đủ mạnh để dám phó thác hoàn toàn vào tình thương và
quyền năng của Chúa, đấng chúng ta tôn thờ.
Xin Chúa giúp chúng ta có được
đức tin mạnh mẽ để trong mọi hoàn cảnh ta luôn sẵn sàng tín thác vào lòng
thương xót. Đồng thời cũng cho chúng ta ý thức sống tốt những đức tính nhân bản
cần thiết trong đời sống làm người.
Thứ năm: Mt 16, 13-23
Suy niệm 1:
"Người ta nói Con Người là ai?" Chúa Giêsu không hỏi
vì muốn biết người ta đồn đại gì về mình, nhưng vì muốn dẫn các môn đệ đến một lời tuyên xưng đức tin
cá nhân: “Còn anh em, anh em
bảo Thầy là ai?”
Đây là câu hỏi xuyên suốt đời sống Kitô hữu. Không phải chỉ trả
lời một lần, nhưng là suốt hành trình dài của
lòng tin. Câu trả
lời của ta không chỉ nằm ở đầu môi, mà phải thể hiện trong cách sống mỗi ngày.
Được ơn soi sáng, tông đồ Phêrô thay mặt anh em mình thưa rằng: “Thầy là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng
sống.” Lời tuyên xưng ấy không do sức riêng ông, mà là do Chúa Cha mạc khải. Và nhờ đó, ông được Chúa Giêsu trao
sứ mạng đặc biệt: “Anh là Phêrô, nghĩa là
Tảng Đá, trên Tảng Đá này Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy.”
Thiên Chúa trao trách nhiệm cho những ai có đức tin. Nhưng đức tin ấy không thể tách rời
khỏi thập giá. Vì thế, ngay sau lời tuyên xưng vững
mạnh là lời trách móc của Chúa Giêsu: “Satan,
lui lại đằng sau Thầy!” Vì sao Chúa mắng Phêrô nặng như thế? Vì
ông chỉ muốn một Đức Kitô vinh
quang, chứ không
chấp nhận một Đấng Kitô đau khổ và chịu
chết.
Ông muốn
theo Chúa mà không muốn vác thập giá, đó là cơn cám dỗ rất thật trong đời sống chúng ta. Giống như
Phê-rô ta cũng dễ muốn một Chúa Giêsu ban ơn, ban phúc, nhưng ngần ngại khi
Người mời gọi từ bỏ, hy sinh.
Hãy nhớ rằng: Đức tin không chỉ là lời tuyên xưng lúc an vui, mà
còn là sự trung thành khi bị
thử thách.
Xin Chúa cho
chúng ta biết thưa lên mỗi ngày bằng lòng tin sống động, bằng một đời sống quảng
đại hy sinh, và bằng tình yêu không ngại thập giá. Xin giúp ta yêu mến Chúa không
chỉ khi mọi sự suôn sẻ, nhưng cả khi phải vác thập giá đời mình
mà theo Chúa đến cùng. Amen.
Suy niệm 2: KHẮC GHI TRONG TÂM HỒN
(TGM Giuse Ngô Quang Kiệt)
Dân Do thái là dân cứng đầu cứng cổ. Dù đã chứng kiến biết bao việc lạ Chúa
làm và thấy Mô-sê thực hiện biết bao điềm thiêng dấu lạ, nhưng cứ mỗi lần gặp
thử thách họ lại bộc lộ niềm tin yếu kém. Họ than van kêu trách. Họ đòi hỏi
thoả mãn nhu cầu tức khắc. Họ sống theo xác thịt. Họ chưa có Thần Khí. Họ gây
áp lực khiến Mô-sê cũng mất tinh thần mà chao đảo niềm tin. Lề Luật mới được
ghi khắc vào bia đá. Chưa ghi trong tâm hồn. Nên lòng họ còn chai đá (năm lẻ).
Chúa mong muốn con người tiến sâu và xa hơn trong tình yêu Chúa. Chúa mong
muốn họ sống theo Thần Khí chứ không theo xác thịt. Chúa muốn ghi khắc Lề luật
vào trái tim chứ không vào bia đá. Để họ tự mình nhận biết Chúa không cần phải
có ai dạy dỗ. Chúa quyết định khơi lên trong trái tim họ lòng tin yêu đích
thực. Đó là giao ước mới: “Đây là giao ước mới ta sẽ ký với nhà Ít-ra-en sau
những ngày đó. Ta sẽ đặt Lề Luật của Ta trong đáy lòng chúng, và sẽ ghi trong
tâm hồn chúng. Ta sẽ là Chúa của chúng, và chúng sẽ là dân của Ta” (năm
chẵn).
Khi Chúa Giê-su đến đã hứa ban Thần Khí. Để con người được Thiên Chúa hướng
dẫn. Để con người sống trong thân tình với Thiên Chúa. Có xác tín riêng. Không
phải sống hời hợt bên ngoài, dựa dẫm theo đám đông. Chính vì thế Chúa hỏi từng
môn đệ: “Còn các con, các con bảo Thầy là ai”. Không thể chạy theo dư
luận. Phải có xác tín riêng. Và chính Chúa Cha đã soi sáng cho thánh Phê-rô để
ông đại diện các tông đồ tuyên xưng: “Thầy là Đấng Ki-tô, Con Thiên Chúa hằng
sống”.
Tuy nhiên để được Thần Khí soi sáng hướng dẫn, con người cần từ bỏ mọi suy
nghĩ và hành xử theo xác thịt. Phê-rô chưa thoát khỏi xác thịt. Trong một phút
để xác thịt chi phối ông đã sai lầm. Cũng như Mô-sê, Phê-rô còn một chút yếu
đuối. Mô-sê cũng suốt đời kiên vững, nhưng vẫn còn một phút giây chao đảo. Chỉ
có Chúa Giê-su tràn đầy Thần Khí. Tình yêu mến Chúa Cha tràn ngập trong tâm
hồn. Nên Chúa Giê-su không phút giây nào không tuân hành thánh ý Chúa Chá. Vì
thế Chúa trở nên người Con Yêu Dấu hằng đẹp lòng Chúa Cha. Đó là khuôn mẫu của
chúng ta.
Hãy noi gương Chúa Giê-su luôn để Thần Khí hướng dẫn mọi suy nghĩ, lời nói, việc làm. Ta sẽ biết chu toàn thánh ý Thiên Chúa. Sẽ trở nên con người mới. Của giao ước mới. Hoàn toàn thuộc về Chúa. Là dân của Chúa. Là con của Chúa.
Thứ sáu: Mt 16, 24-28 (Kn 7,7-10; 1Cr 2,1-10a; Lc 9,57-62)
Nhớ Thánh Đa-minh, linh mục
Khi nói về Thánh Đa-minh, GH dùng nhiều biểu tượng để khắc họa ơn gọi và sứ vụ của ngài.
1. Ngôi sao 8 cánh: Trong ngày rửa tội, người mẹ đỡ đầu ngài nhìn thấy một ngôi sao 8 cánh chiếu sáng trên tráng ngài suốt buổi lễ rửa tội. Nhiều người cho đây là điềm báo về tương lai sáng lạng của thánh nhân: ánh sáng rạng ngời soi GH.
2. Con chó ngậm đuốc sáng: Khi mang thai, mẹ ngài nhìn thấy một giấc mơ lạ lùng. Bà thấy một con chó ngậm đuốc sáng đang chạy như muốn đốt cả thế giới. Người ta cho rằng đây là điềm báo nói về ơn gọi giảng thuyết của ngài sau này.
3. Cành hoa huệ: tượng trưng cho nhân đức khiết tịnh nổi tiếng và tâm hồn thánh thiện tinh tuyền của ngài. Vì thế mà trên 4 đầu thánh giá huy hiệu của dòng Đa minh do ngài sáng lập đều có hoa huệ trắng nở tươi.
4. Sách Phúc Âm và cây gậy: tương truyền rằng thánh Phê-rô và thánh Phao-lô hiện đến với thánh nhân trong một giấc mơ và trao cho ngài quyển sách Phúc âm và cây gậy. Hai biểu tượng nói lên sứ mạng của người môn đệ là luôn mau mắn lên đường rao giảng Tin mừng.
5. Chuỗi Mân Côi: truyền thuyết vẫn cho rằng, Đức Mẹ đã hiện ra với thánh nhân và trao tràng chuỗi mân côi, rồi dạy ngài cách lần hạt mân côi. Đây chính là vũ khí mạnh mẽ nhất giúp ngài chống lại các bè rối và là phương cách tốt nhất để ngăn chặng sức mạnh của quân thù.
6. Áo dòng đen-trắng: ngài là vị sáng lập dòng anh em thuyết giáo hay ta quen gọi là dòng Đaminh, thánh nhân đã chọn tu phục với hai màu đen-trắng cho anh em trong dòng của ngài. Hình ảnh này cũng được cách điệu trên huy hiệu của dòng Đaminh.
Với 6 hình ảnh trên phần nào đã khắc họa lại con người, ơn gọi và sứ vụ của thánh Đaminh. Qua đây Chúa cũng muốn chúng ta noi gương và bắt chước đời sống của thánh nhân để ta cũng khắc họa đời mình trở nên những ảnh xinh đẹp, tinh tuyền và tươi sáng trong mắt Chúa và trong lòng mọi người.
Suy niệm 1:
Tin mừng hôm nay Chúa Giêsu mời
gọi các môn đệ cũng như chúng ta hãy đặt trọn niềm tin tưởng vào Thiên Chúa
giàu lòng thương xót.
Nhiều người nghĩ rằng vì không
muốn cho chúng ta sống sung túc, hưởng thụ cách tự do nên Chúa Giêsu mới kêu
gọi chúng ta dấn bước trên con đường thập giá để theo Người. Tuy nhiên chỉ có
những ai cảm nhận được Đức Giêsu chính là hiện thân của một vị Thiên Chúa quyền
năng, nhưng lại rất giàu lòng thương xót đã sẵn sàng chấp nhận mọi gian lao thử
thách, ngay cả hy sinh mạng sống vì chúng ta và để cứu rỗi chúng ta thì mới sẵn
sàng dấn bước theo Ngài.
Vinh quang chỉ xuất hiện ở đàng
sau thập giá. Nên muốn đạt đến vinh quang phục sinh, ta sẽ không còn chọn lựa
con đường nào khác, ngoài con đường thập giá mà Chúa đã đi qua. Vì thế mà Người
mới xác quyết mạnh mẽ: “cứu lấy mạng sống mình, thì sẽ mất. Còn ai chịu
mất mạng sống mình vì Ta và vì Phúc Âm, thì sẽ cứu được mạng sống mình”. Chỉ khi
nào ta xác định được linh hồn cao quý hơn thể xác, sự sống đời đời quý hơn sự
sống chóng qua đời này…thì khi đó ta mới hiểu được lời dạy của Chúa Giêsu mà
sẵn sàng tiến bước trên con đường hẹp.
Chúa cho biết khi chọn lựa để
bước theo Chúa trên con đường hẹp, quả là khó khăn vô cùng, nên Chúa hứa sẽ
đồng hành, bên vực và tán thưởng cho những ai dám dấn bước vào. Ngược lại, Ngài
sẽ lấy làm hổn thẹn nếu ai đó chối bỏ không dám dấn bước theo Ngài: “Ai hổ
thẹn vì Ta và vì lời Ta trong thế hệ ngoại tình và tội lỗi này, thì Con Người
cũng sẽ hổ thẹn từ khước nó, khi Người đến trong vinh quang của Cha Người cùng
với các thần thánh.".
Xin cho chúng ta biết luôn tin
tưởng vào Đức Giêsu chính là hiện thân của một vị TC giàu lòng thương xót mà
sẵn lòng dấn bước theo Ngài trên mọi nẻo đường đời cho dẫu phải bước đi trên
con đường thập giá. Bởi chúng ta tin rằng đó mới là con đường dẫn đến hạnh phúc
thật cho đời ta.
Suy niệm 2:
Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu mời
gọi chúng ta phải can đảm từ bỏ mình, vác thập giá và hân hoan bước đi
trên con đường theo Chúa. Nhưng để làm được điều đó không hề dễ chút nào,
không nói là quá khó khăn đối với chúng ta là đàng khác. Khó nhưng không phải
là không thể. Bởi vì Chúa Giêsu chỉ cho chúng ta phương cách để có thể thực
hiện điều ấy:
Hãy nghĩ đến những bậc giá trị
trong đời sống mà chọn lựa. Xem chúng ta đang yêu quý cái gì? Linh hồn hay thể
xác, sự sống chóng qua đời này hay sự sống đời đời mai sau…Nếu ta ý thực được
giá trị linh hồn và sự sống mai sau là quý thì ta sẽ dễ dàng buông bỏ tất cả,
hy tất cả để dấn bước theo Chúa trên con đường hẹp. Bởi vì ta biết rằng con
đường hẹp là con đường dẫn đến sự sống đích thực.
Phải có một đức tin vững mạnh vào
Chúa. Một khi tin vào Chúa sẽ bên vực chúng ta trong nước trời, ta sẽ dễ dàng
ưu tiên làm mọi việc để tôn vinh danh thánh Chúa trong cuộc sống. Khi có đức
tin vững mạnh vào Chúa thì cho dù cuộc sống ta có gặp phải những gian nan
thử thách hay phải đối diện với chính cái chết, ta vẫn hân hoan công khai tuyên
xưng Danh Chúa trước mặt người đời.
Xin Chúa giúp chúng ta khôn ngoan
đặt lại những bậc thang giá trị trong đời sống và giúp ta can đảm sống theo bậc
thang giá trị ưu tiên theo sự hướng dẫn của Chúa; đồng thời xin Chúa củng cố
đức tin cho chúng ta nên vũng mạnh nhờ đó chúng ta mời có sức mạnh dấn bước
theo Chúa trên mọi nẻo đường đời.
Thứ bảy: Mt 17, 14-20
Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu cho
ta biết hậu quả tai hại do cứng lòng tin.
- Do cứng lòng tin đã làm hư hỏng
cả thế hệ, đó là lời than phiền của Chúa Giêsu khi phải đối mặt với tình
trạng đau khổ của đứa bé trai bị mắc chứng bệnh kinh phong:“Ôi thế hệ cứng
lòng tin và hư hỏng!”.
Sách sáng thế cho biết: Do Nguyên
Tổ đã không tin vào tình thương của TC nên đã dùng tự do Chúa ban để khướt từ
Ngài, với mong muốn đi tìm một hạnh phúc mà không cần TC. Từ đó đau khổ, bệnh
tật và sự dữ xuất hiện lan tràn qua muôn thế hệ. Nhìn thấy những nỗi khổ đau
của nhân loại cách chung, cách riêng tình trạng của đứa bé phải chịu sự khống
chế của ma quỷ, Chúa Giêsu đã cất lên lời than thở “Ta phải ở với các
ngươi đến bao giờ nữa?”.
Qủa vậy, một khi con người không
còn ý thức sự hiện diện của Chúa trong cuộc sống mình, thì hậu quả thật khôn
lường xảy ra không chỉ làm hư hỏng đến thế hệ tương lai mà còn hư hoại cả vũ
trụ này.
- Do kém lòng tin không thể
khống chế được ma quỷ. Chính Chúa Giêsu cho biết lý do tại sao
các môn đệ không thể chữa lành được đứa bé trai bị quỷ ám. “Vì các con
yếu lòng tin!”. Và Người còn khẳng định: “nếu các con có lòng
tin lớn bằng hạt cải… thì chẳng có gì các con không làm được”.
Thật vậy, đức tin là món
quà do lòng yêu thương của Thiên Chúa ban tặng cho mỗi người. Nhờ đức tin
mà ta dễ dàng vượt qua mọi gian nan thử thách. Chính đức tin đem đến cho ta
niềm hy vọng ngay khi gặp đau khổ.
- Nhờ tin tưởng vào Chúa, cụ già
Ab-ra-ham đã đón nhận niềm vui vì được Chúa ban cho đứa con trai khi tuổi đời
đã 90. Nhờ đức tin, ông sẵn sàng vâng lệnh Chúa mà sát tế người con
yêu dấu của mình vì tin rằng Chúa sẽ thực hiện những điều tốt đẹp nhất cho ông.
- Cũng vậy, nhờ tin tưởng vào
Chúa, mà Phêrô đã can đảm bước đi trên mặt nước. Nhưng khi bắt đầu hoài nghi
thì cũng là lúc ông bắt đầu chìm xuống.
- Đọc Phúc âm, chúng ta thấy rằng
bao nhiêu phép lạ mà Chúa Giêsu thực hiện được khởi đi từ lòng tin của con
người, như lời Chúa phán: “Này con, lòng tin của con đã cứu
chữa con. Con hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.” (Mc
5,34). Chúa Giêsu còn quả quyết mạnh mẻ: “Mọi sự đều có thể đối
với người có lòng tin.” (Mc 9, 23).
Xin Chúa củng cố đức tin nơi
chúng ta, nhờ đó ta mới có thể vượt thắng được mọi gian lao thử thách và đủ sức
mạnh thiêng liêng để chiến đấu và khống chế được ma quỷ.