SUY NIỆM LỜI CHÚA TUẦN XXVII THƯỜNG NIÊN
CHÚA NHÂT XXVII THƯỜNG NIÊN-A
Is 5, 1-7; Pl 4, 6-9; Mt 21, 33-43
Lm. Nguyệt Giang
LÒNG YÊU
THƯƠNG CỦA CHÚA VÀ SỰ BẤT TRUNG CỦA CON NGƯỜI
Phụng vụ lời Chúa hôm nay nhấn mạnh đến tình thương sâu nặng của Thiên Chúa dành chúng ta qua việc sáng tạo, quan phòng, cứu chuộc và thánh hoá. Nên chúng ta cần phải đáp lại tình thương ấy bằng tâm tình yêu mến, biết ơn, cộng tác và sống trung thành với Chúa. Đó chính là sứ điệp lời Chúa hôm nay muốn nói với chúng ta.
- Hình ảnh ông chủ vườn nho chính là Thiên Chúa.
- Những đầy tớ của ông chủ là các
ngôn sứ.
- Những tá điền là những người khước từ,
không chấp nhận lời Thiên Chúa chỉ dạy. Cụ thể là những vị lãnh đạo tôn giáo, trong đó có các tư tế Do Thái giáo.
- Người con trai của ông chủ vườn nho chính là Đức Giê-su Kitô.
Dụ ngôn khắc họa hình ảnh đối lập giữa một phía là tình thương, sự quan tâm và lòng nhẫn nại của Thiên Chúa, phía còn lại là tính ích kỉ, lòng vô ơn và sự phản phúc của con người chúng ta.
Với tình thương, ông chủ đã dày công tạo lập nên vườn nho và trang bị cho vườn nho ấy đầy đủ những phương tiện cần thiết. Sau đó, tin tưởng trao nó lại cho tá điền chăm sóc, quản lý để thu hoa lợi.
Với sự
quan tâm, ông
chủ tuy ở xa, nhưng cũng thường xuyên quan tâm, bằng cách gửi những đầy tớ mình đến để nhắc nhở, khích lệ các tá điền tận
tâm làm việc, với mong muốn sinh thật nhiều hoa lợi cho ông
chủ.
Với lòng nhẫn nại, ông chủ đã không nản lòng trước sự phản phúc, vô ơn và độc ác của những tá điền, ông đã lần lược gửi hết đầy tớ này đến đầy tớ khác và cuối cùng ngay chính người con yêu dấu của mình cũng gửi đến để nhắc nhở họ, với hy vọng các tá điền trọng nể mà ăn năn hoán cải mà cố gắng chu toàn thật tốt bổn phận của mình. Nhưng không ngờ, đổi lại tình thương và lòng nhẫn nại của ông chủ là sự phản phúc vô ơn của những tá điền. Họ không nghĩ đến tình thương, sự tín nhiệm của ông chủ nên đã chểnh mảng trong các công việc bổn phận.
Đổi lấy tình thương của Chúa là sự bất trung của các tá điền, giống như Ađam và Evà muốn đặt mình ngang hàng với Chúa và tự mình quyết định vận mạng của mình theo ý riêng chứ không muốn phụ thuộc vào Đấng đã sáng tạo, quan phòng và chăm sóc họ.
Đổi lấy sự quan
tâm của ông chủ là sự bất cần của các tá điền. Bởi lòng tham lam ích kỉ, muốn chiếm hữu vườn nho của ông chủ để làm của riêng mình, cũng như tước đoạt tất cả phần hoa
lợi, vốn thuộc về
ông chủ.
Đổi lấy sự nhẫn nại của ông chủ là sự bồng bột của các tá điền. Vì suy nghĩ nông cạn nên họ đã trở nên manh
động, nhẫn tâm đánh đập, xua đuổi những đầy tớ ông chủ phái đến, nhất là sẵn sàng ra
tay giết chết luôn người con thừa tự của ông chủ, rồi vứt xác người
con ấy ngoài vườn nho, với ý muốn đoạt lấy toàn quyền làm chủ vườn nho.
Hình ảnh của những tá điền trong bài tin mừng hôm nay, không những ám chỉ đến các nhà lãnh đạo Do Thái ngày xưa, mà còn ám chỉ cho mỗi người chúng ta ngày
nay.
Ngày chúng ta lãnh nhận bí tích Rửa
Tội, Chúa đã thương chọn ta vào làm vườn nho của Chúa. Chúa cũng đã xây dựng sẵn
luật lệ, lập nên các Bí tích và nhắc nhở ta luôn qua Lời Chúa, qua các vị mục tử, qua tiếng gọi lương tâm, qua các biến cố xảy ra hàng ngày..., tất cả những điều ấy được ví như hàng rào, bồn đạp nho, vọng gác canh nhằm
bảo vệ, nuôi dưỡng và
củng cố đời sống đức
tin cho chúng ta.
Thế nhưng vì sự chểnh mảng, không nghĩ đến tình
thương và sự
tín nhiệm của
Chúa, nên
đôi lúc chúng ta quên
đi bổn phận chăm sóc và nuôi
dưỡng tâm hồn của mình cách chu đáo. rất nhiều lần, chúng ta cũng cố tình bỏ ngoài tai những lời dạy của Chúa, xem
thường luật Chúa và
không thiết tha gì
với ơn ích thiêng
liêng do các
bí tích mang đến.
Với mưu cầu lợi ích cá
nhân, nhiều
lúc chúng ta sẵn
sàng vi phạm lề luật Chúa và Giáo hội, gây ra gương mù,
gương xấu gây
ảnh hưởng xấu đến gia
đình, khu xóm, họ
đạo và xã hội… Đó
cũng
là cách thức
chúng ta loại
trừ những đầy tớ do
Chúa gửi đến.
Biết bao lần
trong đời sống, chúng ta cũng đã nhẫn tâm
giết chết Đức Giêsu Con yêu dấu của
Chúa Cha, bằng thái độ bất kính khi vào nhà thờ,
khi lên rước lễ trong tình trạng tội trọng; hay ngồi bên ngoài nhà thờ nói chuyện, lướt điện
thoại cách vô tư khi cđang tham dự thánh lễ.
Rõ ràng, Chúa
muốn cứu độ hết mọi người, nhưng đòi hỏi chúng ta cũng phải đáp
trả tích cực với lòng tin tưởng và yêu mến qua việc trung thành tuân giữ luật Chúa và giáo huấn của Giáo hội. Những tư
tế, luật sĩ và biệt phái chỉ nói mà không làm, hay có làm nhưng lại làm không đúng ý Chúa. Vì thế nhiều lần Chúa Giêsu đã nhắc nhở, lên án về lối sống
của họ với lời cảnh tỉnh: "Nước Trời cũng sẽ vuột mất khỏi họ."
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con một tấm lòng tin yêu và trung tín, để chúng con hân hoan thực thi ý muốn của
Chúa và Giáo
hội, qua việc
chu toàn thật tốt bổn phận hàng ngày do Chúa trao phó.
* Suy niệm 2: TA LÀ AI TRONG CỎI ĐỜI NÀY!
Phúc âm tuần này kể dụ ngôn những tá điền làm vườn
nho đã dã man giết người cướp của, đánh đập chém giết các đầy tớ và cả con ông
chủ với dã tâm chiếm đoạt cho bằng được vườn nho của chủ. Dụ ngôn không chỉ nhắm
vào những nhà lãnh đạo Do Thái thời đó mà còn nhắm vào “vườn nho cuộc đời” của mỗi
người, mỗi cộng đoàn chúng ta ngày nay.
Xin cho chúng ta biết noi gương Mẹ Maria Mân
Côi, biết khiêm tốn mở lòng vâng theo ý Chúa, để cho Chúa làm chủ đời mình, để cho
Chúa hướng dẫn ta canh tác vườn nho đời mình, nhờ đó mà vườn nho đời ta mới có
thể trổ sinh nhiều hoa trái tốt đẹp.
Trong cuộc sống này, có lẽ điều quan trọng nhất là mỗi người chúng ta cần nhận thức rõ đó là xác định xem mình là ai? Giá trị như thế nào? Chỗ đứng ở đâu? Và phải làm gì?
Đúng như Socrates, nhà triết
học lừng danh của phương Tây. Sống vào năm
470 trước công nguyên, tại thành Aten của Hy Lạp đã nói: "Hãy tự biết mình"; tư tưởng ấy cũng đã được Tôn Tử đề cập đến trong binh pháp của
ông:
“Biết người biết ta, trăm trận không nguy;
không biết người mà chỉ biết ta, một trận thắng một trận thua;
không biết người, không biết ta, mọi trận đều bại”.
Dựa theo ý tưởng của Tôn Tử nên ông
cha ta mới có câu: “Biết mình, biết người, trăm trận trăm
thắng”. Đây là kinh nghiệm được đúc kết bởi người xưa, truyền lại cho chúng ta ngày
nay, nhằm giúp ta áp dụng linh hoạt trong giao tiếp, ứng xử... hàng ngày.
Biết mình để ta đừng quá ảo tưởng về mình để rồi phải nhận lấy trái đắng thảm thương như những tên tá điền sát nhân trong dụ ngôn
mà Chúa Giêsu nói đến trong
đoạn Tin mừng hôm
nay: “Ông chủ sẽ tru diệt bọn hung ác đó và cho người khác thuê vườn
nho để cứ mùa nộp hoa lợi”.
- Vì không nhận thức được mình là ai. Nên những tá điền ảo tưởng mình là ông chủ. Từ đó
tự mãn và cho mình cái quyền định đoạt mọi thứ, ngay cả ra tay đánh đập các đầy tớ, và nhẫn tâm giết
chết người con duy nhất của ông chủ sai đến, để mong chiếm đoạt vườn nho.
- Do không hiểu được giá trị của mình thế nào. Nên những tá điền đã lơ là trong bổn phận canh tác vườn nho được ông chủ trao phó cho mình. Họ không biết rằng cuộc đời họ chỉ có giá trị một khi biết vâng phục và tích cực làm theo ý
muốn của chủ mình. Số phận sống chết của họ cũng hoàn toàn tuỳ thuộc vào quyền quyết định của ông chủ.
- Cuối cùng vì không biết mình đang đứng ở vị thế
nào, cứ ngỡ mình là chủ, trong khi
mình chỉ là người quản lý. Vì thế, họ mới có tham vọng chiếm hữu tất cả vườn nho của ông chủ; và ra tay độc ác giết chết người con thừa tự của ông chủ.
Vườn nho ấy là cuộc đời, là gia đình, là Giáo
hội và là xã hội…mà ta đang sống.
Tá điền chính là mỗi người trong chúng ta.
Chúng ta đã được Chúa là ông chủ vườn nho tin tưởng trao ban cuộc đời và thế giới này để
cho chúng ta quản lý và canh tác.
Cũng vì yêu thương
ta, nên lúc nào Chúa cũng gửi những đầy tớ, là những mục tử của Chúa đến để
nhắc nhở khích lệ chúng ta cố gắng làm việc. Đặc biệt Người còn sai chính Con
của Người là Đức Giêsu Kitô đến để ở cùng chúng ta và sẵn sàng chịu chết vì yêu
thương ta.
Vì thế mà ta đừng bao giờ quên mình là ai, giá trị thật sự của mình chỗ nào, bổn phận và sứ vụ của mình ra sao trước mặt Chúa, là ông chủ tối thượng của mỗi chúng ta.
Xin Mẹ Mân Côi giúp ta cảm nhận được tình thương lớn lao mà Chúa dành
cho chúng ta, từ đó ta mới cố gắng chu toàn thật tốt bổn phận của mình với tất cả tình yêu và lòng trung tín với Chúa.
Thứ
hai: Lc 10, 25-37
Thánh
Gioan định nghĩa: “Thiên Chúa là Tình Yêu”. Tình yêu của Chúa
là nhưng không và phổ quát dành cho hết mọi người. Tình thương ấy đã được Chúa
Giêsu hướng dẫn cách cụ thể cho người thông luật trong bài tin mừng hôm nay.
Với
cái nhìn định kiến và loại trừ, người thông luật như muốn giới hạn tình yêu của
mình nơi những người cùng màu da, chủng tộc và tôn giáo. Nhưng qua câu chuyện
người Sa-ma-ri tốt lành, Chúa Giêsu chỉ cho ông biết, người thân cận là tất cả
mọi người. Bởi lẽ, mọi người đều được Chúa dựng nên giống hình ảnh Ngài, nên
tất cả đều được Thiên Chúa yêu thương cứu độ, không loại trừ bất cứ một ai. Do
đó, để xứng đáng có được sự sống đời đời làm gia nghiệp, thì phải thực thi giới
luật tình yêu nhưng không và phổ quát “như Chúa đã Yêu”, qua
việc tận tâm giúp đỡ mọi người, nhất là những người đang gặp hoạn nạn không
phân biệt người đó là ai, theo mẫu gương của người Sa-ma-ri nhân hậu.
Xin
Chúa uốn lòng chúng ta giống như trái tim Chúa, để chúng ta biết chạnh lòng
trước những nổi đau của đồng loại mà tận tâm phục vụ giúp đỡ mọi người, nhất là
những ai nghèo khổ. Nhờ thế, chúng ta mới hy vọng có được sự sống đời đời làm
gia nghiệp.
Thứ
ba: Lc 10, 38-42
Tin
mừng hôm nay vẽ lên một bức tranh xinh đẹp về hai cô thiếu
nữ làng Bê-ta-ni-a:
+ Cô
Mácta nồng nhiệt đón rước Chúa Giêsu và các môn đệ vào nhà, rồi tất bật hy sinh
chuẩn bị bữa ăn thịnh soạn nhất để tỏ lòng yêu mến những vị khách quý...
+ Cô em Maria thì tế nhị và sâu lắng hơn cô chị Mácta trong cách tiếp đón Chúa Giêsu, cô không quan tâm lắm về việc ăn uống bên ngoài cho bằng đi sâu vào mối tương quan gần gủi thân tình. Nên cô đã chọn cách thế ngồi bên chân Chúa để lắng nghe lời Người dạy bảo.
Cả
hai cách thế trên đều thể hiện được những nét đẹp độc đáo của người phụ nữ: hiếu khách, tận tâm, tế nhị, khiêm tốn trong hy sinh phục vụ, nhưng cũng rất thân tình, gần gủi và tinh tế trong việc đón tiếp khách.
Xin Chúa cho chúng ta biết tôn trọng những nét đẹp tuyệt vời mà Chúa ban tặng nơi mỗi người. Đồng thời cũng biết tích cực phát huy những nét đẹp nơi bản thân mình nhằm tô điểm cho cuộc sống này mỗi ngày thêm tươi đẹp hơn; cũng như góp phần tích cực vào sứ vụ loan báo tin mừng tình thương của Chúa cho mọi người.
Thứ
tư: Lc 11, 1-4.
Lời Kinh Lạy Cha mà Chúa Giêsu chỉ dạy các môn đệ trong đoạn tin
mừng hôm nay là khuôn mẫu cầu nguyện tuyệt hảo dành cho những người môn đệ Chúa. Bởi lẽ lời cầu nguyện này hướng các môn đệ cũng như tất cả chúng ta đến tâm tình xứng hợp của những người con thảo Chúa.
- Là người con thảo thì không làm theo ý mình, nhưng luôn làm theo ý muốn của Cha, và mong
muốn mọi người cũng thi hành ý Cha giống như mình.
- Là người con thảo thì không mưu tìm lợi ích cho chính mình, nhưng mưu tìm lợi ích, vinh quang, danh dự cho Cha mình.
- Là người con thảo thì luôn biết sống hiệp thông với anh em mình trong tinh thần yêu thương bác ái, bao dung quảng đại, hy sinh tha thứ theo gương Chúa là Người Cha luôn yêu thương và tha thứ cho ta.
- Là người con hiếu thảo thì luôn tin tưởng và phó thác vào uy quyền và tình thương
của Cha mình. Nên điều quan trọng nhất không phải là những nhu cầu thể xác mà là những nhu cầu về tinh thần, tâm linh và linh hồn. Ý thức điều đó, để ta đừng bao giờ chạy theo những cám dỗ của ba thù (ma quỉ, thế gian, xác thịt) mà phản bội lại Thiên Chúa là Người Cha đầy yêu thương chúng ta.
Xin cho gia đình chúng ta hằng siêng năng quy tụ bên nhau trước bàn thờ Chúa để cầu nguyện sáng tối; và cũng cho mỗi người chúng ta biết khiêm tốn lắng nghe và thực thi ý Chúa qua đời sống yêu thương quảng đại, bao dung tha thứ và hy sinh phục vụ trong tình yêu Chúa. Được vậy, ta mới xứng danh là những người con thảo của Chúa.
Thứ
năm: Lc 11, 5-13
Nếu
tin mừng hôm qua, Chúa Giêsu dạy cho các môn đệ và chúng ta biết phải cầu
nguyện như thế nào cho đẹp lòng Chúa; thì tin mừng hôm nay, Chúa lại mong muốn
các môn đệ và chúng ta hãy tin tưởng vào tình thương của Người mà kiên trì cầu
nguyện.
Bằng
hai hình ảnh rất thực tế: Người bạn hàng xóm cho bạn mình vay mượn 3 chiếc bánh
giữa đêm khuya, cho dẫu không vì tình bạn mà là vì sự quấy rầy; và người cha
sẵn sàng cho con cái mình những thứ tốt nhất theo như lời nó kêu xin. Chúa
Giêsu như cũng muốn mời gọi, khích lệ chúng ta là con cái Người hãy tin
tưởng, cậy trông và phó thác vào tình thương quan phòng của Chúa. Đừng bao
giờ nản lòng, chán chí bỏ cuộc hay phàn nàn kêu trách Chúa khi thấy những lời
mình cầu xin chưa được Chúa nhậm lời. Nhưng cần phải xét lại xem điều mình cầu
xin có đẹp ý Chúa và thật sự có hữu ích cho cuộc sống và phần rỗi linh hồn của
mình chưa?
Nên
biết rằng trước một lời cầu nguyện sẽ luôn có 3 trường hợp xảy ra: Một là Chúa
sẽ nhận lời nếu đó là lời cầu xin đẹp lòng Chúa và hữu ích cho ta. Hai là lời
cầu xin của ta chưa tha thiết thiếu niềm tin hay chưa đúng thời điểm nên Chúa
chưa ban ơn. Ba là lời cầu xin của ta không đẹp lòng Chúa và nguy hại đến phần
rỗi đời đời của ta nên Chúa không nhậm lời.
Nhưng
hãy luôn tin rằng trong mọi trường hợp Chúa luôn lắng nghe và thấu suốt
sâu xa vô cùng mọi điều chúng ta cầu xin. Nên Người sẽ chọn lựa những điều
thiện hảo nhất theo sự khôn ngoan của Người mà ban tặng cho chúng ta.
Xin
Chúa cho chúng ta luôn biết tin tưởng và tín thác vào tình thương của Chúa
mà kiên trì cầu nguyện với tất cả tâm tình của người con thảo. Cũng như
sẵn sàng đón nhận mọi biến cố vui buồn, thành công hay thất bại...xảy đến trong
cuộc sống, với niềm xác tín vững vàng vào những điều tuyệt hảo mà Chúa
đang thực hiện trên cuộc đời mình.
Thứ
sáu: Lc 11, 15-26
Suy
niệm 1:
Với phép lạ trục xuất quỷ câm ra khỏi một người bị nó ám hại mà Tin mừng hôm nay thuật lại. Vừa cho thấy uy quyền của Thiên Chúa nơi Đức Giêsu, vừa cho thấy dấu chỉ của “Nước Thiên Chúa đã đến giữa các ngươi”.
Nhưng để có thể đón nhận nước Thiên Chúa là Đức Giêsu đang đến giữa nhân loại thì trên hết con người cần phải loại trừ tính kiêu căng và lòng ghen tỵ. Bởi đó là nguyên nhân khiến cho đôi mắt con người không còn khả năng sáng suốt nhận ra sự thật.
Với đầu óc kiêu căng tự mãn đã quy hướng cái nhìn của con người đến những điều tiêu cực thấp hèn. Họ luôn cho mình là tài giỏi nên không bao giờ chấp nhận những việc làm tốt đẹp nơi
người khác. Một số người Do Thái được đề cập đến trong đoạn tin mừng hôm nay là một ví dụ. Chỉ vì họ kiêu căng và ghen tỵ không muốn ai bằng mình, cũng không muốn ai thành công hơn mình, nên đã cố tình giải
thích sai lạc về phép lạ trừ quỷ do Chúa Giêsu thực hiện, nhằm bôi nhọ và hạ bệ Chúa xuống, để nâng mình lên của lòng dạ tiểu nhân.
Xin
cho chúng ta can đảm loại trừ tính kiêu căng, ghen tỵ ra khỏi tâm hồn mình, nhờ đó ta mới có được cái nhìn trong sáng mà nhận ra sự hiện diện của Chúa qua
mọi biến cố của cuộc đời. Nhất là xin cho chúng ta biết khiêm tốn nhìn nhận những thiếu sót lầm lỗi mà sám hối chân thành hầu đổi mới đời sống bằng cách chu toàn tốt mọi nhiệm vụ Chúa trao phó, chuẩn bị cho ngày của Thiên Chúa cách xứng hợp.
Suy
niệm 2:
Đứng trước một sự việc, biến cố, người ta có những phản ứng khác nhau, tuỳ thuộc theo cái nhìn của mỗi người. Đồng thuận hay bất đồng, ủng hộ hay chống đối, tin nhận hay khướt từ ... Đó cũng là phản ứng lẫn lộn của đám đông dân chúng khi cùng chứng kiến phép lạ trừ quỷ câm của Chúa Giêsu mà tin mừng hôm nay trình thuật.
Xin Chúa cho chúng
ta luôn có được cái nhìn ngay chính và trong sáng để ta nhận ra sự thật trong mọi biến
cố xảy đến của cuộc đời.
Cùng chứng kiến một phép lạ do Chúa Giêsu thực hiện, đó là trừ một tên quỷ câm. Nhưng đám đông dân chúng lại có những cái nhìn và phản ứng khác nhau:
- Đa phần thì lấy làm ngạc nhiên.
- Một số người thì cho rằng: "Ông ấy dựa thế quỷ vương Beelzebul mà trừ
quỷ."
- Kẻ khác thì lại muốn thử Người, nên đã đòi hỏi Người làm thêm dấu lạ từ trời.
Trước
những phản ứng khác nhau ấy, cách riêng với những người không tin, một lần nữa Chúa Giêsu đã phải kiên
nhẫn giải thích cho họ hiểu rõ về hai nguyên lý căn bản:
1. “Đòan kết là sức mạnh và là điều kiện tiên quyết để
sinh tồn”. Vì thế mà Satan không dại gì chống đối nhau. Satan dư biết nguyên lý này: "Nước nào tự
chia rẽ thì sẽ điêu tàn, nhà nào tự chia rẽ thì sẽ đổ xuống. Nếu Satan cũng tự
chia rẽ chống lại chính mình, thì nước nó tồn tại sao được?”. Bởi thế, cho rằng
Chúa Giêsu dựa thế quỷ vương Beelzebul mà trừ quỷ câm là không đúng!.
2. "Chia rẽ là suy yếu và dẫn đến diệt vong". Để tạo nên sức mạnh chống lại Thiên Chúa và hãm hại con người, ma quỷ không ngu dại gì mà làm hại thuộc hạ của mình. Cho nên không thể nào gán ghép cho rằng phép lạ Chúa Giêsu trừ quỷ con là dựa vào thế của quỷ vương được.
Dựa vào hai nguyên lý trên thì phép lạ do Đức Giêsu thực hiện là đến từ Thiên Chúa! Bởi vì trong thế giới này chỉ có một mình Thiên Chúa mới có quyền khống chế và loại trừ ma quỷ.
Nhưng do đâu mà một số người, chắc hẳn là những người Biệt Phái nhất quyết không tin nhận phép lạ này là do Đức Giêsu làm?
Thưa vì nếu họ công nhận đây là phép lạ do Đức Giêsu làm, thì mặc nhiên họ công nhận Đức Giêsu chính là Thiên Chúa. Cho nên bằng mọi cách nhọ phải tìm cách phủ nhận. Chính vì kiêu căng và ganh tỵ đã làm cho tâm hồn họ trở nên mù quáng, không còn khả năng nhận ra chân giá trị của sự việc và con người nữa. Cũng vì quá kiêu căng và tự mãn về mình nên họ đã tìm đủ mọi cách để gieo tiếng ác cho Người, với mong muốn hạ bệ và hãm hại Chúa Giêsu đến cùng. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, không ai có thể chối cải được. Cố tình không đón nhận chân lý chỉ gây thiệt hại và làm đau khổ cho chính bản thân mình mà thôi.
Câu chuyện sau đây, phần nói lên điều đó: Có một con đại bàng ganh tị với một con đại bàng khác vì con này bay cao hơn nó. Một hôm con đại bàng ganh tị gặp một xạ thủ. Nó xúi anh bắn hạ đối thủ của nó.
Chàng xạ thủ đáp: “Được. Nhưng tôi không có tên.”
Con đại bàng nhổ một cọng lông cánh đưa cho chàng xạ thủ làm tên.
Nhưng chàng bắn hụt.
Vì quyết tâm hại đối thủ của mình, con đại bàng ganh tị lại nhổ thêm một cọng nữa, rồi một cọng nữa... cho tới khi hai cánh nhỏ trụi nhẵn. thế là nó không bay được nữa.
Chàng xạ thủ không bắn được con kia nên bắt lấy
con đại bàng trụi cánh này về làm thịt.
Nếu ta ganh tị muốn hại ai thì rốt cuộc ta chỉ tổ hại chính bản thân mình.
Xin
Chúa đừng để chúng ta phải mắc phải chứng bệnh đui mù tâm hồn do virus của
ghen tỵ và hận thù gây ra. Nhưng ban cho chúng ta có được tâm hồn đơn sơ,
trong sáng và hiền hòa để chúng ta có được cái nhìn đúng đắn và đánh giá tích
cực trong mọi sự việc và con người.
Thứ
bảy: Lc 11, 27-28
Suy
niệm 1:
Kinh
nghĩa đức tin mà cộng đoàn chúng ta đọc với nhau hàng tuần, GH dạy rằng: “…đến ngày tận
thế xác loài người ta sẽ sống lại mà chịu phán xét; kẻ lành lên thiên đàng
hưởng phước đời đời, kẻ dữ sa hoả ngục chịu phạt vô cùng”.
Như thế, người kitô hữu chúng ta xác tín rằng ngày tận thế, Thiên Chúa sẽ đến để phán xét mọi người. Trong ngày ấy, người công chính sẽ được ban thưởng thiên đàng và sống hạnh phúc đời đời trong Thiên Chúa; còn kẻ gian ác sẽ phải sa hoả ngục và chịu đau khổ đến muôn đời. Nhưng điều quan trọng là làm thế nào để ngày đó sẽ là ngày an vui và hạnh phúc?
Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu chỉ cho ta biết phương cách hữu hiệu nhất để chuẩn bị cho ngày ấy, đó là: "phải lắng nghe và thi hành Thánh Ý Chúa."
Hạnh
phúc đích thực không hệ tại bởi chúng ta "là ai" hay chúng ta "được làm"
người kitô hữu, nhưng trên hết là chúng ta biết mình "thuộc về ai". Nên cần phải lắng nghe và làm theo ý của ai?
Đức
Maria đã được Chúa ban thưởng hạnh phúc nước trời và nhiều đặc ân cao trọng
khác, bởi lẽ Mẹ biết mình thuộc về Chúa nên Mẹ đã lắng nghe và khiêm tốn làm theo thánh ý Thiên Chúa trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống.
Lạy Chúa, ai trong chúng con cũng muốn thoát khỏi cơn thịnh nộ của Thiên Chúa và khao khát có được hạnh phúc nước trời làm gia nghiệp. Xin cho chúng con biết noi gương Mẹ Maria luôn sống khiêm tốn, vâng nghe và thi hành ý Chúa, để ngày Chúa đến không phải là một ngày kinh hoàng, sợ hãi, nhưng là ngày an vui và hạnh phúc cho chúng con.
Suy
niệm 2:
Đời
người ai cũng mong muốn có được hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc không phải là cái gì
để đi tìm mà nó chỉ xuất hiện khi ta làm một điều gì đó. Như thế muốn có hạnh
phúc ta phải làm gì? Đó là điều mà lời Chúa hôm nay sẽ chỉ cho chúng ta biết.
Vậy chúng ta hãy để tâm lắng nghe lời Chúa dạy hôm nay và cố gắng đem ra thực
hành thì ta sẽ đạt được điều mà tất chúng ta mong muốn.
Người
Việt chúng ta có những câu nói rất chí lý nhằm diễn tả sự gắn kết máu thịt giữa
cha mẹ và con cái như sau: “Con cái là triều thiên của cha mẹ” hay “Con dại cái
mang”...; rộng hơn là mối liên hệ giữa dòng tộc với nhau, như người đời thường
nói: “Một người làm quan cả họ được nhờ”.
Đúng
vậy, trên đời này có lẽ không có mối liên hệ nào khắn khít cho bằng mối liên hệ
giữa cha mẹ và con cái; cũng như dòng tộc với nhau. Chính vì thế mà niềm vui
của người con cũng chính là niềm vui của cha mẹ và ngược lại. Và công danh, sự
nghiệp thành đạt của người con cũng chính là niềm vinh dự và hạnh phúc của cha
mẹ.
Rất
có thể đã từng trải nghiệm điều đó, nên một người phụ nữ đã không ngần ngại cất
cao lời ngợi khen cho người mẹ nào đã cưu mang và hạ sinh Thầy Giêsu vì Thầy
quá tài giỏi và uy quyền “Phúc cho dạ đã cưu mang Thầy và vú đã cho Thầy bú”.
Đúng vậy, với cái nhìn tự nhiên có người mẹ nào lại không cảm thấy được hạnh
phúc khi nhìn thấy con mình thành đạt, được mọi người ngưỡng mộ và kính trọng.
Nhưng
Chúa Giêsu không muốn người phụ nữ ấy và dân chúng dừng lại ở cái nhìn tự
nhiên, chỉ kiếm tìm hạnh phúc mau qua ở đời nhờ vào mối liên hệ huyết thống, mà
Người còn muốn hướng họ đến cái nhìn đức tin để nhận ra đâu mới là hạnh phúc
thật có gí trị bền vững nhờ vào mối liên hệ thiêng liêng giữa con người với TC,
là nguồn mọi ơn phúc. Do vậy Chúa Giêsu mới phán rằng: “Những ai nghe và giữ
lời TC thì có phúc hơn”.
Khi
nói những điều đó, chắc chắn Chúa Giêsu không hề xem thường hạnh phúc ở đời
này; Người cũng không hề chê trách hay hạ thấp vị thế của Mẹ Maria. Trái lại,
Người muốn gián tiếp ca ngợi và tôn vinh mẫu gương tuyệt hảo của Đức Mẹ. Bởi
hơn ai hết Đức Maria lúc nào cũng khiêm tốn để tâm lắng nghe "Còn Maria
thì ghi nhớ tất cả những việc đó và suy niệm trong lòng." (Lc 2,19) và sẵn
sàng thực thi thánh ý của TC “Này Tôi là tôi tớ Chúa. Tôi xin vâng như lời
Thiên Thần truyền” (Lc 1,38). Nhờ đó mà Đức Maria đã được TC trọng thưởng niềm
hạnh phúc trọn vẹn trong nước trời. Mẹ thật xứng đáng được ca ngợi qua muôn thế
hệ, như tâm tình mà Đức Mẹ cất lên trong lời kinh Magificat: "Vì Chúa đã
trông đến sự thấp hèn tôi tớ Chúa, vậy từ nay muôn đời sẽ khen tôi có phước"
(Lc 1,48).
Xin Chúa cho chúng ta cũng biết khiêm tốn mở tai để lắng nghe lời Chúa, mở lòng để cho lời Chúa thấm nhập và rồi can đảm mở đôi tay ra để phục vụ mọi người, nhất là những người trong gia đình và nghèo khổ với niềm tin yêu và phó thác theo mẫu gương của Mẹ Maria. Được vậy, ta mới có được hạnh phúc đời này, nhất là sẽ được Chúa ban thưởng hạnh phúc trọn vẹn ở đời sau. Amen.
SUY NIỆM LỜI CHÚA HÀNG NGÀY TUẦN XXVII THƯỜNG NIÊN
Lm
Minh Anh, Tgp. Huế
Thứ hai: KHÔNG THỂ TRỐN CHẠY
“Hãy đi và làm như vậy!”.
Trong cuốn “Facing Loneliness”, “Đối Mặt Với Cô Đơn”, J. O.
Sanders viết, “Vòng lẩn quẩn của các thú vui hoặc thu tích của cải đều là ‘những
nỗ lực hoài hơi’ nhằm chạy trốn những nỗi đau dai dẳng! Triệu phú thường cô đơn
hơn người nghèo; vua hài thường bất hạnh hơn khán giả! Bạn không thể trốn chạy
cô đơn, nếu không biết yêu thương!”.
Kính thưa Anh Chị em,
“Không thể trốn chạy cô đơn, nếu không biết yêu thương!”. Lời
Chúa hôm nay chứng thực nhận định của J. O. Sanders! Đó là câu chuyện dài của một
Giôna ‘vùng vằng’; đó còn là câu chuyện ngắn của một người Samaria ‘mủi lòng’.
Điều thú vị ở đây, là dù vùng vằng hay mủi lòng, hai nhân vật này vẫn ‘không thể
trốn chạy’ yêu thương!
Bài đọc thứ nhất mở đầu cho ‘chuyện dài nhiều tập’ của Giôna.
Thoạt tiên, Chúa sai Giôna đi Ninivê, một thành thù nghịch của Ngài, “Hô cho
dân thành biết rằng sự gian ác của chúng đã lên thấu tới Ta”. Giôna bất tuân lệnh
Chúa, ông chạy trốn Ngài! Thay vì lên Ninivê, hướng đông; ông xuống tàu ngược
qua Tarshish, hướng tây. Chúa không để yên, Ngài theo Giôna đến cùng! Người ta
ném ông xuống biển; một con cá đã chực sẵn, nuốt ông. Cá nhả ông lên bờ, Chúa gọi
ông lần hai. Cuối cùng, vì ‘không thể trốn chạy’ và cô đơn mãi, ông đến Ninivê,
mang cho họ thông điệp sám hối. Họ ăn năn và được thứ tha.
Nếu Giôna trốn Thiên Chúa để khỏi yêu thương kẻ nghịch, thì
người Samaria vô danh kia đã nghe ‘tiếng Trời’ qua lương tâm mà phục vụ kẻ thù.
Ông cứu một người Do Thái sống dở, chết dở bên đường. Nếu Giôna là sứ giả ‘bất
đắc dĩ’ cho Ninivê, người Samaria là sứ giả ‘tình nguyện’ cho kẻ thù. Câu chuyện
của con người tốt lành này là câu trả lời của Chúa Giêsu cho chất vấn của một
luật sĩ, “Ai là người thân cận của tôi?”. Và để kết thúc cuộc phỏng vấn,
Chúa Giêsu nói với nhà thông luật, “Hãy đi và làm như vậy!”.
“Hãy đi và làm như vậy!”. Chúa Giêsu đã đi và làm như vậy! Và kìa, người Samaria, ‘một
người lương’ đại diện cho Ngài; và nạn nhân, đại diện cho cả nhân loại, cho mỗi
người chúng ta. Khi con người không thể tự cứu mình, đang trầy trụa, ghẻ lạnh
vì tội lỗi; Chúa Giêsu đã rời trời, xuống thế, lưu lại để cứu chúng ta. Chúng
ta ‘sống dở, chết dở’ hay đã ‘chết một nửa!’. Ngoài cái chết thể chất, chúng ta
có thể ‘chết một nửa’ theo nghĩa tinh thần khi lửa đã tắt trong tim và chỉ còn
‘sống một nửa’ khi đang lây lất ‘sống qua ngày, đợi qua đời’ lúc không còn một
chút nhiệt huyết cho bất cứ điều gì! Chính trong tình trạng đó, Chúa Giêsu vực
chúng ta lên; đưa chúng ta ra khỏi huyệt. Thánh Vịnh đáp ca thật thâm trầm, “Lạy
Chúa, Ngài đã đưa con lên khỏi huyệt để con được sống!”.
Anh Chị em,
“Hãy đi và làm như vậy!”. Có người nói rằng, người có đạo vào nhà thờ để yêu Chúa và ra
ngoài để yêu người lân cận. Đức Bênêđictô XVI nhấn mạnh, chương trình của Kitô
hữu - chương trình của người Samaritanô nhân hậu, chương trình của Chúa Giêsu -
là “một trái tim có thể nhìn thấy”. ‘Không thể trốn chạy’, nhưng là xem và dừng
lại! Đây là lý do Chúa Giêsu khiển trách giới biệt phái “Các ông có mắt mà
không thấy!”. Người Samaritanô thấy và dừng lại, ông có lòng thương xót và nhờ
đó cứu được mạng sống của người bất hạnh và ‘cứu được chính mình’. Bạn và tôi
cũng “Hãy đi và làm như vậy!”.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, bao lần, con thật cô đơn khi con trốn chạy yêu
thương. Dạy con bài học “Hãy đi và làm như vậy!” để con bớt cô đơn mỗi ngày!”,
Amen.
Thứ
ba: CHỌN PHẦN TỐT NHẤT
“Maria đã chọn phần tốt
nhất!”.
“Khu rừng sẽ rất im ắng nếu không có con chim nào hót ở đó,
ngoại trừ những con chim hót hay nhất!” - Henry Van Dyke.
Kính thưa Anh Chị em,
Như “những con chim hót hay nhất” không làm cho khu rừng mất
im ắng, thì Giôna đã cất ‘tiếng hót ăn năn’; Matta cất tiếng hót ‘nhiệt thành’;
và Maria, cất tiếng hót ‘chiêm ngắm’ hay nhất… nhưng vẫn giữ cho khu rừng Lời
Chúa hôm nay linh thiêng im ắng! Đặc biệt Maria, người được Chúa Giêsu khen ngợi,
“Maria đã chọn phần tốt nhất!”.
Giôna, không chỉ là con người của bất tuân, nhưng còn là con
người của sám hối; Matta, con người của bận rộn, nhưng là con người làm Chúa
vui lòng; và nhất là, Maria, con người của chiêm ngắm, còn là con người đã ‘chọn
phần tốt nhất’. Mọi Kitô hữu được gọi để sống ba nhân đức này. Cả khi cuộc sống
tràn ngập đủ thứ công việc, bạn và tôi vẫn thường xuyên được mời gọi để ‘trở về’,
‘làm Chúa vui lòng’ và ‘chọn phần tốt nhất!’.
Trước hết, Giôna! Chúa gọi ông lần thứ hai sau khi cá ‘hóc’
ông lên bờ. Từ vực thẳm tanh tưởi như một quãng lặng trong bụng cá, Giôna bất động,
nhầy nhụa, tối tăm; ở đó, ông trải nghiệm tình yêu của Thiên Chúa. Kẻ nổi loạn
được cứu; thân xác được chữa lành; và linh hồn được thứ tha. Giôna không chỉ bị
ném cho thuỷ thần nhưng còn được quăng vào đại dương từ ái của Thiên Chúa. Quờ
quạng trên bờ cát, ông hiểu thế nào bất tuân, trốn chạy! Vì vậy, dẫu đang loi
ngoi, nhơ nhớp, Giôna vẫn nghe rõ tiếng Ngài. Lần này, ông mềm mỏng; đứng dậy
và làm theo. Nhờ ông, Ninivê sám hối, được thứ tha. Như vậy, trước khi Ninivê
ăn năn, Giôna đã hết lòng sám hối. Thánh Vịnh đáp ca thật sâu lắng, “Ôi lạy
Chúa, nếu như Ngài chấp tội, nào có ai đứng vững được chăng?”.
Thứ đến, Matta! Ngày sống của chúng ta đan quyện bởi những
công việc; làm ăn, dạy dỗ, giải trí và chăm sóc người khác… Chúng ta được tạo dựng
để làm việc cho đến suốt đời; nhưng làm gì và làm thế nào để Thiên Chúa vui
lòng mới là điều quan trọng! Làm sao bạn và tôi luôn ‘chọn phần tốt nhất’ hầu
làm vinh danh Ngài nhất!
Sau cùng, tuyệt vời hơn cả, Maria! Trước khi là con người
chiêm ngắm, Maria là con người lắng nghe. Lắng nghe và chiêm ngắm là điều cần
làm trước nhất nếu chúng ta muốn hoàn thành tốt đẹp bất cứ điều gì. Trong cuốn
Tennyson’s Morte d’Arthur, vua Arthur nói với Sir Bedivere rằng, “Nhiều điều được
tạo ra bởi lời cầu nguyện hơn là tất cả những gì mà thế giới mơ ước!”. Người
chiêm ngắm là người đã ‘chọn phần tốt nhất!’.
Anh Chị em,
“Maria đã chọn phần tốt nhất!”. Lắng nghe, chiêm ngắm là phần
quý nhất! Chỉ khi cầu nguyện, chiêm ngắm, con người mới thực sự vĩ đại trước mặt
Thiên Chúa; và cũng chỉ khi chiêm ngắm, cầu nguyện con người thực sự là những
con chim hót hay nhất, ngợi ca Thiên Chúa thay cho cả thế giới vốn là một khu rừng
không bao giờ im ắng. Chúa Giêsu đã sống gắn bó với Chúa Cha, làm vui lòng Cha,
và hoàn toàn vâng phục ý Cha. Hãy chiêm ngắm Ngài, hãy đến với Chúa Giêsu Thánh
Thể mỗi ngày, bạn và tôi sẽ làm mọi việc hết tình và hết mình cho vinh quang
Chúa!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, cho con biết sám hối như Giôna, nhiệt tâm như
Matta và biết ở lại với Chúa như Maria. Và như thế, con có thể là một trong những
con chim hót hay nhất!’”, Amen.
Thứ
tư: KHÔNG THỂ THÂN TÌNH HƠN
“Lạy Cha chúng con!”.
Mọi người đều cần sự công nhận cho thành tích của mình, nhưng
ít ai nói rõ nhu cầu này! Một cậu bé nói với cha, “Ba ơi, hãy chơi phi tiêu!
Con ném tốt, ba sẽ la lên, “Tuyệt vời!”; và con thích nhất, mỗi khi con ném trật,
ba cười rồi hét lên, “Gần trúng!””.
Kính thưa Anh Chị em, “Gần trúng!”, dễ thương làm sao!
Lời Chúa hôm nay cho thấy một điều gì đó ‘không thể thân tình
hơn’ giữa Thiên Chúa và con người. Đó là sự thân tình giữa một tương quan Cha -
con; tương quan giữa một người bạn với một người bạn!
Bài đọc Giô-na tường thuật cuộc tranh luận khó tin của một
Thiên Chúa với một phàm nhân. Giôna, một kẻ vừa được cứu và một lần nữa được
sai đi Ninivê; đến nơi, thấy bao điều xấu xa, ông giận dữ và xin được chết đi nếu
Chúa tha cho thành.
Chúa phân trần, “Ngươi nổi giận như thế có lý không?”. Và dẫu
‘không dám’ trách Giôna nửa lời, Ngài thuyết phục ông. Ngài cho một cây thầu dầu
mọc lên, che nắng cho ông; sau đó, sai một con sâu cắn ngang, cây khô héo và giải
thích, “Ngươi thương hại cây thầu dầu mà
ngươi đã không vất vả vì nó… Còn Ta, chẳng lẽ Ta lại không thương hại Ninivê?”.
Giôna phải học biết Ngài, Đấng “chậm giận,
lại giàu tình thương và lòng thành tín” như tâm tình Thánh Vịnh đáp ca tiết
lộ.
Với bài Tin Mừng, Chúa Giêsu cho thấy sự thân tình đó khi dạy
các môn đệ cầu nguyện với kinh Lạy Cha. Thánh Anrê Bessette nói, “Khi bạn thưa
lên ‘Lạy Cha’, tai của Thiên Chúa chạm xuống môi bạn!”; Têrêxa Ávila, “Nhiều điều
đã xảy ra tức khắc, bây giờ và sau đó, chỉ bởi một lời ‘Lạy Cha’ cất lên từ
trái tim!”; Têrêsa Hài Đồng Giêsu, “‘Lạy Cha’, một lời cầu nguyện khi linh hồn
tôi cằn cỗi đến nỗi không có một suy nghĩ nào đáng giá!”. Trong Thánh Lễ, mời
dân Chúa cầu nguyện với kinh Lạy Cha, linh mục xướng, “Chúng ta dám nguyện rằng”.
Đó là một lời mời gọi khá liều lĩnh khi con người dám thưa lên với Thiên Chúa một
danh xưng ‘không thể thân tình hơn’.
Chúa Giêsu muốn chúng ta táo bạo như Giôna, mạnh dạn như
chính Ngài, dám gọi Thiên Chúa là Cha, là bạn, hầu đến bên Ngài với sự tự tin của
một em bé. Em bé không sợ; đúng hơn, có niềm tin lớn nhất rằng, cha mẹ yêu
chúng dù chúng thế nào! Cả khi có lỗi, chúng biết, chúng vẫn được yêu. Đây phải
là ý thức căn bản khởi đầu cho mọi giờ, mọi phút, mọi khi cầu nguyện!
Anh Chị em,
“Lạy Cha chúng con!”; “Con thích nhất mỗi khi con ném trật,
ba cười rồi hét lên, “Gần trúng!””. Điều cậu bé thích nhất nơi cha mình cũng là
điều Cha trên trời thích nhất nơi bạn và tôi; Ngài ước mong tương quan với mỗi
người chúng ta như thế đó! Nhờ Chúa Giêsu và Chúa Thánh Thần trợ giúp, chúng ta
biết mình có một người Cha, “Abba”, không quá xa, nhưng rất gần gũi, thấu hiểu,
đầy cảm thông. Một Thiên Chúa dạy dỗ, uốn nắn, qua đối thoại, qua các biến cố với
những ‘cây thầu dầu’ bất chợt. Ngài ước trở nên bạn bè, Cha con với chúng ta.
Chớ gì bạn và tôi biết dành cho Ngài một chỗ trong tim, để Ngài có thể thật sự
là Chúa, là Thầy, là bạn và là Cha của mình.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, con thường ‘ném trật’, Chúa thường vờ khen. Cho
con mỗi ngày và từng ngày, chỉ tìm làm vui lòng Chúa!”, Amen.
Thứ
năm: VƯỢT TRÊN TRUNG LẬP
“Ai không đi với Tôi,
là chống lại Tôi!”.
Thời nào cũng thế, có những người không kiên định trong lập
trường, không rõ ràng trong chính kiến, không dứt khoát trong chọn lựa! Câu nói
“Gặp thời thế, thế thời phải thế!” của Ngô Thời Nhậm bị lạm dụng không chỉ
trong chính trị, nhưng cả đời sống tôn giáo. Bởi lẽ, một số người tự mệnh danh
cho mình là “người trung lập”. Thế nhưng, một nhà tu đức nói, “Nơi nóng nhất
trong hoả ngục thuộc về những người trung lập!”.
Kính thưa Anh Chị em,
“Nơi nóng nhất trong hoả ngục thuộc về những người trung lập!”.
Vậy, những ai “chống lại” Chúa Giêsu sẽ ở đâu; nơi đó, sẽ nóng hơn biết bao?
Trong Tin Mừng hôm nay, lập trường của Chúa Giêsu thật rõ, “Ai không đi với
Tôi, là chống lại Tôi!”. Ngài không muốn các môn đệ của Ngài trung lập, Ngài muốn
họ ‘vượt trên trung lập!’.
Với tuyên bố này, Chúa Giêsu dứt khoát không chấp nhận một hạng
môn đệ lập lờ! Đây là một thông điệp quan trọng cho thế giới! Vì như lời Thánh
Vịnh đáp ca, sẽ đến ngày, “Chúa xét xử thế giới theo lẽ công minh!”. Vì rằng, mọi
người sẽ phải trả lẽ trước mặt Chúa vào ngày của Ngài như bài đọc Gioel cảnh
báo, “Ôi, ngày đáng sợ thay!”.
Hiện nay, xu hướng thế tục vốn bị tác động bởi “chủ nghĩa
tương đối” đang ngày càng gia tăng. Nhiều người nói, tôi có thể chấp nhận bất kỳ
đạo đức nào, lối sống nào, lựa chọn nào. Và dù họ yêu thương, đón nhận, đối xử
với mọi người đúng phẩm giá và trân trọng; nhưng sẽ thật sai lầm khi họ chọn một
kiểu sống trung lập với những lựa chọn hoàn toàn thế tục. Buồn thay, nói ra sự
thật này, chúng ta thường bị dán nhãn là người đạo đức hay phán xét!
“Ai không đi với Tôi, là chống lại Tôi” cho thấy không ai có
thể thờ ơ với giáo huấn của Chúa Kitô mà vẫn sống trong ân sủng của Ngài. Ngược
lại mới đúng! Không đi với Chúa Kitô, nghĩa là, không chấp nhận những gì Ngài dạy
trên thực tế, là đã chống lại Ngài. Trung lập về các vấn đề đức tin và đạo đức
thực ra là không trung lập chút nào, đó là tách rời chính mình khỏi Chúa Kitô.
Ví dụ, ai đó nói, “Tôi tin Chúa Kitô, nhưng không tin Bí tích Thánh Thể”; thực
tế, họ từ chối Ngài và đã đi ngược đức tin! Điều này cũng đúng về mặt luân lý.
Rất nhiều gương xấu luân lý ngày càng trở nên lộ liễu chống lại giáo huấn Tin Mừng,
đang khi từ chối Tin Mừng là từ chối Chúa Kitô!
Anh Chị em,
“Ai không đi với Tôi, là chống lại Tôi!”. Cuộc chiến nội tâm
không có thoả hiệp; nó phải dứt khoát, thần dữ hay thần lành, Thiên Chúa hay ma
quỷ! Bởi lẽ, không có bất cứ một dung hợp nào giữa Thiên Chúa và ma quỷ; thánh
thiện và gian ác! Đức Bênêđictô 16 nói, “Chúng ta đang đối mặt với một lực cản
đặc biệt đáng ngại, đó là chủ nghĩa tương đối. Tiêu chuẩn tối thượng duy nhất của
nó là ‘cái tôi’ và những ước muốn của nó!”. Lời Chúa mời gọi chúng ta ‘vượt
trên trung lập’, đặt Thiên Chúa và Lề Luật của Ngài trên tất cả mọi lựa chọn.
Sách Khải Huyền đã viết, “Giá như ngươi nóng hẳn hay lạnh hẳn, nhưng bởi vì
ngươi hâm hẩm, nên Ta sẽ mửa ngươi ra!”.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, đừng để con lập lờ, khôn ngoan kiểu thế gian. Và
cho dù là chỗ ít nóng nhất của hoả ngục, cho con sống làm sao để số phận không
kết thúc ở đó!”, Amen.
Thứ bảy: KIỆT TÁC CỦA MỘT
KIỆT TÁC
“Phúc thay người mẹ đã cưu mang và cho Thầy bú mớm!”
William Hearst, một tỷ phú, đã đầu tư cả gia tài vào các tác
phẩm nghệ thuật. Ngày kia, biết đến một kiệt tác, ông cử đại diện ra nước ngoài
tìm. Sau nhiều tháng, viên đại diện báo tin về, trước sự ngạc nhiên của
William, “Kiệt tác vô giá được cất giữ trong kho của William Hearst!”. Như vậy,
ông đã cho tìm kiếm một kho báu mà ông sở hữu! Nếu chịu khó đọc danh mục tác phẩm
của mình, ông đã tiết kiệm được bao thời gian và tiền bạc!
Kính thưa Anh Chị em,
Như tỷ phú William, nhân loại đã sở hữu “Giêsu”, một ‘Kiệt
Tác’; ấy thế, hơn 2.000 năm qua, con người vẫn mải miết đi tìm nó! Lời Chúa hôm
nay không chỉ nói đến Kiệt Tác “Giêsu”, nhưng còn nói đến nói đến Maria, mẹ
Ngài, ‘kiệt tác của một Kiệt Tác’ mà một phụ nữ đã phát hiện, “Phúc thay người
mẹ đã cưu mang và cho Thầy bú mớm!”.
Sự hiểu biết của phụ nữ này thật sâu sắc! Cô cảm nhận sự vĩ đại
của một vị Thầy có tên Giêsu; và hầu chắc, cô linh cảm Giêsu, một Messia. Thật
đáng nghi! E rằng, cô đã đoán được phần nào Ngài còn là một Thiên Chúa làm người!
Từ sự vĩ đại của “Con”, cô suy đoán sự vĩ đại của “mẹ”. Với cô, ai đã sinh ra
‘Kiệt Tác’ này cho thế giới, người ấy sẽ là một ‘kiệt tác’ của nhân loại, “Phúc
đức tại phụ mẫu”. Và cô ấy đúng! Nhân tính của “Giêsu” là kiệt tác của
“Maria!”. Tất cả những gì Mẹ có, Mẹ là, Maria đã chuyển cho Con mình. Đang khi
không ai dám nghĩ sự hoàn hảo nơi thần tính Chúa Giêsu phần nào cũng có công
nghiệp của Mẹ, thì sẽ rất bất công nếu bảo, Maria chẳng có tác động nào lên sự
hoàn hảo nơi nhân tính của Chúa Con. Vì thế, Maria, là ‘kiệt tác của một Kiệt
Tác’ vậy!
Vậy tại sao Maria là một kiệt tác? Vì lẽ, khi sai Con vào trần
gian, Chúa Cha muốn Chúa Con có một người mẹ vốn phải tốt nhất, hoàn hảo nhất.
Để chuẩn bị, Ngài ban cho Maria nhiều ân đức, đặc biệt ơn Vô Nhiễm Nguyên Tội,
hầu gìn giữ Mẹ tinh tuyền. Ai có thể tưởng tượng, Giêsu trong trắng, được bao bọc
trong một thân xác ô nhiễm bởi tội lỗi trong chín tháng đầu đời? Liệu một đứa
trẻ tinh nguyên như thế, đến bao giờ mới có thể ‘ngừng khóc’ khi ‘một tội nhân’
chăm sóc? Vì thế, Chúa Cha đã chuẩn bị cho mẹ của Chúa Con một phép lạ có một
không hai. Và đó là lý do tại sao, Maria là một kiệt tác!
Anh Chị em,
“Phúc thay người mẹ đã cưu mang và cho Thầy bú mớm!”. Đó là lời
khen người phụ nữ kia đã dành cho kiệt tác Maria. Nhưng, thật bất ngờ, Chúa
Giêsu còn nói đến một điều gì đó quý hơn cả một kiệt tác, “Phúc thay kẻ lắng
nghe và tuân giữ lời Thiên Chúa!”. Ai nghe và giữ lời Thiên Chúa bằng Maria,
người đã không bỏ rơi một Lời, một ý nào của Ngài! Vì thế, Maria còn hơn là một
kiệt tác! Và lạ lùng thay, cả chúng ta, nếu nghe và giữ lời Thiên Chúa như Mẹ,
bạn và tôi cũng là một kiệt tác! Và còn hơn thế, chúng ta sẽ sinh ra những kiệt
tác khác cho Chúa, cho thế giới bằng sự cộng tác hết mình với ân sủng; nghĩa
là, phải nên thánh và giúp người khác nên thánh bằng Lời Chúa và thực thi Lời
Ngài.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, mọi vật, mọi sinh linh Chúa tạo thành đều hoàn
hảo. Dẫu không là một kiệt tác hay tuyệt phẩm, cho con đừng trở nên một tác phẩm
xoàng, tác phẩm hỏng!” Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét