SUY NIỆM LỜI CHÚA TUẦN IV
MÙA VỌNG
Lm. Nguyệt Giang
CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG, NĂM A
Is 7,10-14; Rm 1,1-7; Mt 1,18-24
Cùng với GH chúng ta vào Chúa nhật IV Mùa vọng, mùa
trông chờ Chúa đến, GH luôn nhắc nhở chúng ta hãy tích cực dọn con đường đi vào
tâm hồn cho xứng hợp, để Chúa thật sự đến được với chúng ta. Chúng ta không
mong đợi Chúa đến để ban sức khỏe, tiền tài, danh vọng, chức quyền… mau qua;
nhưng chúng ta trông mong điều quý giá hơn nhiều đó
chính là chờ đợi Đấng Emmanuel “Thiên Chúa ở cùng chúng ta”. Bởi nơi Chúa, chúng ta được nghỉ ngơi an bình, nơi Chúa chúng ta nhận
được mọi ân phúc. Xin Chúa thương đến ở cùng ta và xin cho ta cũng tha
thiết được ở trong Chúa.
Phụng vụ lời Chúa hôm nay trình bày cho chúng ta biết
Đức Giêsu chính là Đấng Emmanuel, Thiên Chúa làm Người ở giữa chúng ta. Qua đó
mời gọi chúng ta hãy tích cực chuẩn bị tâm hồn xứng đáng để được Thiên Chúa ở
cùng.
- Bài đọc 1 trích sách tiên tri
Isaia, được viết vào cuối thế kỉ thứ VIII trước Chúa Giáng sinh. Vào thời bấy
giờ vương quốc Giuđa đang bị đe dọa bởi ngoại bang là đế quốc Assyria. Trong
hoàng cảnh đó vua Achaz lo sợ. Nhưng tiên tri Isaia khuyến khích nhà vua hãy
tin tưởng và cậy trông vào Chúa. Dẫu vậy nhà vua vẫn nghi ngờ. Để củng cố niềm
tin cho nhà vua, tiên tri Isaia hứa sẽ cho nhà vua một dấu chỉ đó là: “này đây một trinh nữ sẽ thụ thai, hạ sinh một con
trai, và tên con trẻ sẽ gọi là Emmanuel, nghĩa là Thiên Chúa ở cùng chúng
ta". (Is 7,14).
Lời tiên tri này không chỉ được ứng nghiệm ngay trong
hoàng cung, qua việc hoàng hậu vợ vua Achaz cưu mang và hạ sinh một thái tử,
chứng tỏ Thiên Chúa ở cùng nhà vua. Nhưng lời tiên tri ấy còn được người Do
Thái hiểu về một Đấng Messia sẽ được sinh ra bởi một người trinh nữ, Đấng ấy
được gọi là Emmanuel, Thiên Chúa ở cùng chúng ta.
- Đấng Emmanuel ấy đã được ứng
nghiệm và thành toàn nơi Đức Giêsu, Đấng mà tin mừng Thánh Matthêu muốn trình
bày cho chúng ta biết rõ về nguồn gốc đích thực của Người. Thánh Matthêu minh
chứng cho chúng ta thấy rằng Đức Giêsu chính là người thật và là Thiên Chúa
thật qua trình thuật về biến cố truyền tin cho thánh Giuse.
- Là người thật bởi vì Ngài đã đi vào dòng đời và thuộc
về dòng tộc vua Đavit. Ngài có cha có mẹ hợp pháp như chúng ta. Cha Ngài là
thánh Giuse, mẹ Ngài là Đức Maria. - Tuy nhiên Ngài còn là Thiên Chúa. Bởi
vì “Maria mang thai là bởi phép Chúa
Thánh Thần: bà sẽ hạ sinh một con trai mà ông sẽ đặt tên là Giêsu: vì chính
Người sẽ cứu dân mình khỏi tội".
Chính bởi Đức Giêsu là Thiên Chúa
làm người và ở cùng chúng ta nên trong thư gửi tín hữu Rôma, thánh phaolô mời
gọi họ hãy hãnh diện vì được thuộc về Đức Giêsu là Thiên Chúa cao sang và hãy
vui mừng nỗ lực thi hành bổn phậncủa mình sao cho xứng hợp với ơn gọi làm Kitô
hữu.
Tóm lại:
Phụng vụ lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta củng cố
niềm tin vào Đức Giêsu. Bởi Người chính là Thiên Chúa ở cùng chúng ta, như lời
tiên tri Isaia đã loan báo. Chúa Giêsu đã từ bỏ trời cao vinh quang xuống trần để
mong được ở gần chúng ta và trong chúng ta với thân phận con người, ngoại trừ
tội lỗi, để đồng cảm, đồng phận và đồng tử vì yêu thương cứu độ chúng ta.
Xin cho tuần cuối cùng của mùa vọng này, chúng ta biết yêu thích được ở gần Chúa, và trong Chúa qua việc chuyên chăm cầu nguyện, siêng năng tham dự thánh lễ và dọn tâm hồn xứng đáng để đón nhận Chúa Giêsu Thánh Thể vào tâm hồn; nhất là biết noi gương thánh cả Giuse khiêm tốn lắng nghe, mau mắn thực hành lời Chúa. Nhờ đó Đấng Emmanuel mới có thể đến và ở lại trong ta và ta được ở lại trong Chúa, nguồn hạnh phúc đích thực đời ta. Amen.
Suy niệm 2:
Truyện vui: khách đến
nhà, thấy đứa bé đang chơi, mới hỏi chủ nhà: cháu tên gi?
Chủ nhà trả lời: cháu tên Gia Bảo.
Khách khen tên hay nhỉ?
Chủ nhà tỏ vẻ khó chịu đáp: hay cái đếch gì,
mua trúng hàng đểu mới lòi ra nó đó!
Khách ngớ ra và hỏi thế là thế nào?
Chủ nhà bảo thì mua nhằm bao giả nên bể kế hoạch
chứ thế nào.
Khách gật gù hiểu chuyện, thì ra Gia Bảo là
bao giả. Bó tay!!!
Tin Mừng hôm nay củng đề cập đến tên gọi mà
Thiên Chúa Cha đã chọn cho Ngôi Lời nhập thể trước khi Ngài đầu thai trong lòng
Mẹ Maria. Tên gọi nầy đã được ngôn sứ I-sai-a tiên báo từ hơn bảy trăm năm trước:
“Này đây, Trinh Nữ sẽ thụ thai và sinh hạ
một con trai, người ta sẽ gọi tên con trẻ là Em-ma-nu-en, nghĩa là
"Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta." (Mt 18,23)
Đây là một tên gọi thật ý nghĩa; tên gọi
nầy nói lên ước vọng của Thiên Chúa là muốn ở mãi với loài người khắp mọi nơi,
suốt mọi thời cho đến tận cùng thời gian.
Liên quan đến ý tưởng nầy, Đức cha
Gaillot có nhận định rất chí lý. Ngài viết: “Sống rộng
lượng là tốt, nhưng sống-với thì
tốt hơn; công việc từ thiện là cần thiết, nhưng hiện-diện-bên-cạnh thì cần thiết hơn.”
Đúng thế, dù chúng ta có rộng lượng với
người nghèo khổ bao nhiêu cũng không bằng đến sống-với họ, chia sẻ buồn vui cay đắng với họ. Dù chúng ta có
làm bao nhiêu việc từ thiện để giúp cho người đau khổ cũng không bằng đến hiện-diện-bên-cạnh họ trong những
lúc đau thương.
Vì yêu thương loài người quá đỗi nên
Thiên Chúa muốn sống-với con
người, muốn hiện-diện-bên-cạnh con
người mọi lúc mọi nơi.
Danh hiệu Em-ma-mu-en gói trọn ước vọng
của Thiên Chúa muốn ở mãi với loài người. Ước vọng nầy cũng được Chúa Giê-su khẳng định lại khi Ngài sắp từ giã
các môn đệ: “Thầy sẽ ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế.” (Mt 28, 20).
Để thực hiện ước muốn ở với loài người,
Ngôi Hai Thiên Chúa đã vượt qua khoảng cách gần như vô tận giữa trời và đất để ở
cùng chúng ta, mang thiên tính cao cả của Thiên Chúa hòa chung với nhân tính
hèn yếu của con người, để chia sẻ thân phận đau thương của kiếp người.
Ngay cả khi Chúa Giê-su được Chúa Cha
vinh thăng trên các tầng trời, chấm dứt sự hiện diện hữu hình bị giới hạn bởi
không gian và thời gian ở trên mặt đất, thì Ngài vẫn tiếp tục hiện diện cách
thiêng liêng trong tâm hồn của các tín hữu và trong Hội Thánh.
Chúa Giê-su tiếp tục ở với chúng ta
qua Lời của Ngài: chính Thiên Chúa ngỏ lời với ta khi Giáo Hội công bố Lời
Chúa. Chúa Giê-su tiếp tục ở với chúng ta khi chúng ta họp
nhau nhân danh Người: “Khi có hai ba người
họp lại nhân danh Thầy, Thầy sẽ ở giữa những người đó.” (Mt 18,20)
Chúa Giê-su cùng với Chúa Cha và Thánh
Thần thường xuyên cư ngụ trong lòng những kẻ yêu mến và tuân giữ Lời Ngài: “Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ lời Thầy. Cha
Thầy sẽ yêu mến người ấy. Cha Thầy và Thầy sẽ đến và ở lại với người ấy. ”
(Ga 14, 23)
Thế nhưng bấy nhiêu cũng chưa thoả
lòng yêu thương nên Chúa Giê-su còn lập nên bí tích Thánh Thể, hiện diện thực sự
dưới hình bánh rượu để cho chúng ta được rước Chúa vào lòng, để chúng ta được
trở nên đồng huyết nhục với Chúa, được sống trong Chúa và Chúa sống trong chúng
ta.
Nguyện vọng tha thiết nhất của Thiên
Chúa là ở với loài người mọi ngày cho đến tận thế. Và điều đau lòng nhất của
Thiên Chúa là bị nhân loại từ khước như thánh Gioan nhận định: “Ngài ở giữa thế gian, và thế gian đã nhờ
Ngài mà có, nhưng lại không nhận biết Ngài. Ngài đã đến nhà mình, nhưng người
nhà chẳng chịu đón nhận.” (Ga 1,10-11).
Chúa
Giêsu luôn ước vọng sống với chúng ta, hiện diện
bên cạnh chúng ta mỗi ngày qua
bí tích Thánh Thể và qua mọi người,
nhất là những ai nghèo khổ. Tiếc thay, chúng ta thường tỏ thái độ lạnh lùng với người
nghèo và xem thường thánh
lễ. Xin cho chúng con biết mở rộng lòng để
đón nhận Chúa
nơi bí tích thánh thể cũng như đón tiêp mọi người, nhất là người
nghèo với
tấm lòng trân quý, yêu thương. (St)
Suy niệm 3:
Cùng với GH chúng ta
bước vào Chúa nhật cuối cùng của mùa vọng, giai đoạn dọn mình tích cực để đón mừng
Chúa đến. Vì thế mà phụng vụ lời Chúa hôm nay trình bày cho chúng ta biết Đức
Giêsu chính là đấng Emmanuel, nghĩa là TC ở giữa chúng ta. Vậy giờ đây chúng ta
hãy thành tâm sám hối để chuẩn bị tâm hồn xứng hợp cho Chúa ở cùng.
Bài đọc 1 trích sách tiên tri Isaia, Tiên tri Isaia đã
loan báo vào khoảng 800 năm trước công nguyên, hoàn cảnh đất nước Giuda bấy giờ
đang bị đế quốc Assyria đe dọa xâm chiếm, Vua Achaz lo sợ, nhưng tiên tri Isaia
chấn an nhà vua hãy đặt trọn niềm tin tưởng và cậy trông vào Thiên Chúa chứ đừng
liên kết với những thế lực nước ngoài, nhưng nhà vua không tin, nên tiên tri
Isaia đưa dấu chỉ để củng cố niếm tin cho nhà vua qua lời tiên bóa: một phụ nữ
sẽ thụ thai sinh một con trai, tên con trẻ ấy là Emmanuel, nghĩa là TC ở cùng
chúng ta. Lời tiên báo này đã được ứng nghiệm ngay trong hoàng cung, bởi sau đó
hoàng hậu vợ vua Achaz sinh thái tử. chứng tỏ TC ơ cùng. Lời tiên báo này còn
được người Do Thái hiểu về một đấng
Messia, sẽ được sinh ra bởi một trinh nữ, đấng ấy được gọi là Emmamuel,
nghĩa là Thiên Chúa ở cùng chúng ta.
Bài tin mừng thuật lại biến cố Thiên Thần truyền tin
cho ông Giuse, báo cho ông biết về sự kiện Đức Maria mang thai là do ý muốn của
TC, nhờ quyền năng của Chúa Thánh Thần. Vì thế, Đấng mà Đức Maria cưu mang là đấng Thánh của Thiên Chúa. Ngài sẽ cứu dân mình khỏi tội. Việc xảy ra hôm nay là để hoàn tất lời
kinh thánh đã loan báo từ ngàn xưa. Hiểu
được ý định của Chúa, thánh Giuse đã mau mắn vâng lời sứ thần và đưa Đức Maria
về nhà làm bạn.
Nên trong bài đọc 2, thánh Phaolô đã xác định mạnh mẽ
với tín hữu Rôma rằng: Đức Giêsu sinh ra là bởi huyết nhục của dòng dõi vua
Đavit như lời kinh thánh nói từ ngàn xưa. Ngài được tiền định là Con TC. Ngài
đã sống lại từ cõi chết. Từ đó thánh Phaolo kêu gọi mọi người hãy gia nhập vào
hàng ngũ các thánh trong gia đình của Chúa, để được thông phần vào ân sủng cứu
độ nhờ đời sống tốt lành thánh thiện.
Noi gương Đức Maria, chúng ta hãy giữ tâm hồn trong sạch
và sống thánh thiện để xứng đáng cho Con TC ngự vào.
Noi gương thánh cả Giuse, hãy mặc lấy tâm tình đơn sơ,
tín thác vào quyền năng Thiên Chúa qua việc sẵn sàng đón nhận mọi biến cố xảy
ra trong cuộc đời trong tinh thần vâng phục thánh ý Chúa.
Nghe lời dạy của Thánh Phaolo, ta hãy can đảm dứt mình
ra khỏi mọi ràn buộc của tội lỗi cùng những gian tà bất chính như: dối trá,
tham lam, kiêu căng tự mãn, ươn lười trong việc tham dự thánh lễ và những việc
đạo đức, và đừng dững dưng trong những công việc bổn phận của mình…
Thứ hai, ngày 19/12: Lc 1, 5-25
Gần đến lễ giáng sinh sẽ có rất nhiều niềm vui bất ngờ đến với ta. Niềm vui
khi nhận được những cánh thiệp giáng sinh xinh xinh của những người quen. Niềm
vui khi đọc được những dòng tin nhắn chúc mừng giáng sinh thật ý nghĩa của
người thân yêu. Niềm vui khi đón nhận được những món quà giá trị do bạn bè gửi
tặng. Vui vì được sum hợp bên gia đình với những bữa cơm đầm ấm của ngày lễ…
Tin mừng hôm nay cũng nói đến niềm vui bất ngờ mà TC hứa sẽ tặng ban cho
ông bà Giacaria và Elisabeth. Đó là bà "Elisabeth vợ ngươi sẽ hạ
sinh cho ngươi một con trai, và ngươi sẽ gọi tên trẻ là Gioan”.
Đây quả là một món quà vô cùng lớn lao mà TC thương ban cho ông bà. Cao quý
bởi vì quà TC ban tặng không phải là món quà vật chất, nhưng chính là người con
mà ông bà luôn hằng mong mỏi đợi chờ. Cao quý vì với qùa tặng này TC sẽ làm tan
biến hết mọi nỗi tủi nhục mà hai ông bà đã gánh chịu suốt bao năm dài. “Chúa
đã làm cho tôi thế nầy, trong những ngày Người đoái thương, cất nổi khổ nhục
tôi khỏi người đời”.
Có lẽ chính vì quá bất ngờ trước hồng ân lớn lao mà TC thương ban, nên đã
làm cho ông Giacaria vui mừng đến ngỡ ngàng đến nỗi không thể thốt nên lời! Chỉ
có thinh lặng trong cầu nguyện, Giacaria mới có thể cảm nếm được thế nào là mầu
nhiệm tình thương cao cả của TC.
Tuy nhiên, để đón nhận được món quà cao quý và tận hưởng niềm vui lớn lao
ấy, ông Giacaria và bà Elisabeth đã phải nỗ lực sống đời công chính và âm thầm
cầu nguyện trong gần hết cuộc đời.
Muà giáng sinh này chắc mỗi chúng ta cũng có những
niềm vui. Nhưng niềm vui lớn nhất vẫn là niềm vui được Thiên Chúa yêu thương
nên đã ban tặng cho ta chính Người Con yêu quý của Người là Hài Nhi
Giêsu. Xin cho chúng ta cảm nhận được niềm vui lớn lao đó mà kiên tâm sống đời
công chính và kiên trì cầu nguyện để đón nhận được niềm vui ơn cứu độ.
Thứ ba, ngày 20/12: Lc 1, 26-38
Tin mừng hôm nay thuật lại biến cố Thiên Thần Gabriel
truyền tin cho Đức Maria, khởi đầu cho chương trình cứu độ đầy yêu thương của
Thiên Chúa dành cho con người. Để thực hiện chương trình cứu độ, Thiên Chúa đã
chọn gọi Đức Maria cộng tác trong việc cưu mang và sinh hạ Đấng Cứu Thế và Đức
Maria đã đáp lời bằng hai tiếng “xin vâng”.
Mỗi khi đọc “kinh kính mừng” là chúng ta nhắc lại lời
sứ thần Gabriel truyền tin cho Đức Maria khi xưa: “kính mừng Maria đầy
ơn phước, Đức Chúa Trời ở cùng bà, bà có phước lạ hơn mọi người nữ….” .
Lời truyền tin này là một lời chào chúc quý giá và
mang giá trị hết sức cao cả. Bởi lẽ, có ơn phúc nào cao lớn cho bằng ơn phúc
được Thiên Chúa ở cùng (chính Chúa là nguồn mọi ơn phúc và Đấng ban ơn
phúc. Được Thiên Chúa ở cùng thì có mọi ơn phúc nơi mình rồi). Và có hạnh
phúc nào lớn bằng hạnh phúc được Thiên Chúa ưu ái chọn làm Mẹ Thiên Chúa. (Được
chọn làm mẹ vua đã là vinh dự và ơn phúc quá lớn rồi huống chi là Mẹ Vua Trời).
Ý thức sứ mạng cao quý ấy trong vui mừng khôn tả vượt
trí hiểu, Đức Maria đã bối rối và tự hỏi lời chào ấy có ý nghĩa như thế nào?
Nhưng sau khi được Thiên Thần giải thích, Đức Maria biết đó là ý định Thiên
Chúa, dù không hiểu hết, nhưng Đức Maria vẫn khiêm tốn ngoan ngoãn vâng nghe.
Có nhiều điều xảy ra trong đời sống vượt ngoài trí
hiểu và khả năng chúng ta, chúng ta cảm thấy không thể thực hiện được,
nhưng “đối với Thiên Chúa thì mọi chuyện đều có thể”. Từ
không, Chúa đã sáng tạo nên vũ trụ vạn vật chỉ bằng lời phán truyền. Từ bùn
đất, Chúa đã tạo dựng con người giống hình ảnh Chúa. Bằng quyền năng,
Thiên Chúa đã làm cho bà Isave cao niên và son sẻ mang thai và sinh con.
Nên việc cưu mang và hạ sinh Đấng Cứu Thế vẫn đồng trinh đối với Đức Maria là
chuyện bình thường. Do đó, nếu ta biết tin tưởng và khiêm tốn để Chúa hành động
nơi cuộc đời của ta như Đức Maria, thì Chúa cũng sẽ làm những điều kì diệu trên
đời ta.
Tuy dẫu Thiên Chúa quyền năng làm được mọi sự. Nhưng
Thiên Chúa lại yêu thích con người cộng tác với Chúa.
Để chọn gọi dân riêng, Chúa đã mời gọi tổ phụ Abraham
cộng tác, và Abraham đã vâng lời bỏ xứ sở ra đi theo ý định Thiên Chúa. Thế là
một dân riêng của Chúa đã hình thành.
Để cứu dân tộc Israel ra khỏi kiếp nô lệ bên Ai cập,
Thiên Chúa đã mời gọi Môsê cộng tác, dù sợ hãi về sự kém cỏi của mình, Môsê vẫn
vâng phục ý muốn của Chúa. Thế là cuộc giải phóng đã hoàn tất.
Để cứu độ nhân loại, Thiên Chúa chọn Đức Maria, một
người thiếu nữ bình thường, nghèo khó làm mẹ Đấng Cứu Thế và Mẹ đã ngoan ngoãn tin
tưởng vâng nghe. Thế là chương trình cứu độ từ ngàn đời của Thiên Chúa được
thực hiện.
Để cứu độ mỗi chúng ta, Chúa cũng mời gọi chúng ta hợp
tác với Chúa. Như thánh Augustinô đã nói: “Chúa dựng nên con Chúa không
cần con, nhưng để cứ độ con Chúa cần con cộng tác”.
Xin cho chúng ta biết noi gương Đức Maria biết
khiêm tốn và ngoan ngoãn vâng theo thánh ý Chúa trong mọi hoàn cảnh
mà tích cực cộng tác với ơn cứu độ của Chúa để cứu chính mình và qua ta ơn
cứu độ đến được với tha nhân.
Thứ tư, ngày 21/12: Lc 1, 39-45
Sự kiện Đức Maria ra đi thăm viếng
bà Isave để lại cho chúng ta hai bài quý giá.
1. Bài học của từ bỏ hy sinh
Khi chấp nhận ra đi thăm người chị họ Isave là Đức
Maria đã sẵn sàng chấp nhận từ bỏ:
- Bỏ mái
ấm gia đình với những gì đang có, như sự yên hàn, những tiện nghi, dẫu là tiện
nghi tối thiểu.
- Bỏ lại những công việc
gia đình hàng ngày và những thói quen nhỏ nhặt.
- Bỏ những bận tâm lo lắng cho
bản thân và gia đình mình.
Từ bỏ những gì quen thuộc với
mình là điều rất khó. Thế nhưng, nếu không dám từ bỏ thì không thể lên đường.
Sự cất bước lên lên đường của Đức
Maria cần phải hy sinh.
- Hy sinh chỗ ở thân quen, chỗ
nằm êm ấm cho dẫu là nhà tre vách lá, chiếu rách giường xiêu.
- Hy sinh mang lấy hành trang
nặng nề trên vai gầy và tiến bước nặng nhọc đang lúc lòng mang dạ chữa.
- Hy sinh chịu gian lao thử thách
để băng qua những vùng đồi núi, sa mạc, giữa bầu trời nắng gắt với bao là hiểm
trở, đói khát dọc đường.
Đến với những nơi phồn hoa phố
thị, vào với những biệt thự sang trọng, gặp gỡ những đại gia, được đón tiếp
nồng hậu, được thết đãi bởi những bữa ăn cao lương mỹ vị đã là một hy sinh;
huống chi ra đi đến những nơi đèo dốc hiểm trở, vào ở trong ngôi nhà nghèo nàn
như nhà của Giacaria có lẽ chẳng ai muốn bao giờ. Hơn nữa đến viếng thăm gia
đình của Giacaria chẳng phải được phục vụ, trái lại Đức Maria còn phải phục vụ
chăm sóc cho bà Isave trong lúc sắp sinh nở quả là một hy sinh lớn lao.
Nhưng điều mà con người không
muốn ấy, thì Đức Maria lại thực hiện nhanh chóng bằng cách "vội
vả lên đường".
Động lực nào đã thúc đẩy Đức
Maria ra đi thăm viếng bà Isave? Nếu không phải xuất phát từ tình yêu. Chính
tình yêu là động lực giúp cho Đức Maria sẵn sàng từ bỏ, chấp nhận hy sinh để ra
đi thăm viếng và giúp đỡ người chị họ mình trong lúc khó khăn. Chính tình yêu
thúc bách Đức Maria ra đi để chia sẻ niềm vui. Vui vì đang cưu mang Đấng Cứu
Thế. Niềm vui ấy mong muốn được chia sẻ cùng người chị họ và cho gia đình
Giacaria. Vui vì "có Chúa ở cùng".
2. Bài học của yêu thương phục
vụ.
Không chỉ đơn thuần thăm viếng để chia sẻ niềm vui, Mẹ
còn chấp nhận hy sinh thời giờ và công việc gia đình để ở lại với người chị họ,
không phải một giờ, hai giờ, một ngày, hai ngày mà là suốt ba tháng dài.
Ở lại không phải để được phục vụ, để sống trong cảnh
nệm êm chăn ấm, nhưng là để giúp đỡ người chị họ đang mang thai và sinh con
trong lúc tuổi già. Đức Maria "đến để phục vụ chứ không phải được
phục vụ".
Ngày nay, thời đại văn minh, tiến bộ con người không
còn nhiều thời gian thăm viếng nhau. Có chăng người ta chỉ thăm nhau bằng một
cú điện thoại hay vài hàng chữ qua Email, họa hiếm lắm người ta mới đến với
nhau với tính cách xã giao, hời hợt. Giữa cuộc sống bộn bề lo toan cơm áo gạo
tiền, vất vả nhọc nhằn, việc đến thăm nhau chân tình là điều rất quý. Nhất là
thăm viếng mục vụ, lại là việc làm cao quý biết bao.
Thăm viếng một bệnh nhân để lắng nghe họ tâm sự cũng
là góp phần chữa lành họ. Có mặt bên cạnh một một gia đình đang gặp chuyện bất
hoà để chia sẻ nỗi niềm của họ cũng là góp phần hàn gắn gia đình họ trước nguy
cơ rạn vỡ. Thăm viếng những gia đình trễ nãi, ngụi lạnh để hâm nóng lại tình
người, tình Chúa, cần thiết lắm thay! Thăm viếng những gia đình nghèo khổ,
những người bệnh nhân già yếu để chia sẻ, an ủi, động viên và cũng cố đức tin
là nhiệm vụ hết sức quan trọng của người kitô hữu và rất cần thiết trong những
ngày cuối mùa vọng này.
Xin Chúa cho chúng ta biết noi gương Mẹ Maria trong
mùa vọng và giáng sinh này biết tích cực lên đường đem Chúa đến với tha nhân
trong niềm vui chia sẻ và phục vụ chân thành. Hầu niềm vui ơn cứu độ của
Chúa được lan tỏa đến với mọi người và mọi nơi.
Thứ năm, ngày 22/12: Lc 1, 46-56
Trong những ngày cuối cùng của
mùa vọng này, có lẽ không có tâm tình nào xứng hợp hơn cho bằng tâm tình tạ ơn.
Nhưng tâm tình tạ ơn cao đẹp nhất vẫn là tâm tình ngợi khen của Đức Mẹ qua lời
kinh Magnificat.
Chính vì thế mà giờ phút này,
chúng ta cùng hiệp với tâm tình của Mẹ Maria trong lời kinh ngợi khen
(Magnificat) để dâng lên Thiên Chúa lời tôn vinh cảm tạ vì “biết bao
điều trọng đại Chúa đã làm” trên cuộc đời chúng ta. Một trong muôn
điều trọng đại ấy là Chúa đã thương ban cho chúng ta được làm người và làm con
Chúa.
Xin cho chúng ta biết noi gương Mẹ Maria, sẵn sàng mở
lòng đón nhận mọi ơn ban của Chúa, và tích cực đáp trả cách trọn vẹn ơn gọi và
sứ mạng Chúa trao ban, để cộng tác tích cực vào công trình cứu độ của Thiên
Chúa.
Thứ sáu,
ngày 23/12: Lc 1, 57-66
Sau bao nhiêu năm mong mỏi đợi chờ trong sự tủi hổ, vì
phận nữ không con. Nay niềm vui được vỡ òa, vì được Chúa cất đi sự tủi hổ, khi
cho bà Elizabeth sinh hạ con trai trong lúc tuổi già. Đây quả là biến cố lạ
lùng, ngập tràn niềm vui cho gia đình Giacaria. Nên bà con láng giềng đã đến
chúc mừng, chia sẻ niềm vui.
Niềm vui được chia sẻ, niềm vui nhân đôi. Đúng vậy
niềm vui của gia đình Giacaria được nhân đôi sau đó 8 ngày. Đứa con trẻ được
gia nhập vào cộng đoàn qua nghi thức cắt bì và với cái tên là lạ “Gioan”, không
theo truyền thống, nhưng được Thiên Chúa đặt cho. Sự kiện lạ ấy như là dấu chỉ
cho biết con trẻ này được Chúa yêu thương và tuyển chọn cách đặc biệt.
Niềm vui nối tiếp niềm vui khi con người thuận theo ý
Chúa. Ngay khi Giacaria vâng ý Chúa, đặt tên con mình là Gioan, phút chốc ấy
miệng ông được mở ra và không ngớt lời ca ngợi chúc tụng Thiên Chúa.
Qua những biến cố bất ngờ liên tiếp xảy ra nơi gia
đình Dacaria, như nhắc nhở chúng ta ý thức rằng:
Có con cái là niềm vui và hạnh phúc lớn lao của cha
mẹ. Nhưng con cái cũng chính là ân ban do tình thương của Chúa. Xin cho
chúng ta không ngớt lời ngợi khen và cảm tạ tình thương
của Chúa.
Cảm tạ Chúa đã cho ta được làm người,
được sinh ra trong vòng tay đầy ấp tình thương của cha mẹ và sự đỡ nâng của
láng giềng thân thuộc.
Cảm tạ Chúa đã cho ta nên nghĩa tử
của Chúa và trở nên anh em với nhau qua bí tích rửa tội.
Cảm tạ Chúa vẫn tiếp tục tuôn đổ muôn ơn
lành hồn xác xuống trên cuộc đời chúng ta và trao ban cho ta sứ mạng
cao quý là loan truyền và cao rao tình thương lạ
lùng của Chúa cho muôn người, khắp mọi nơi.
Xin cho chúng ta luôn biết thuận theo ý Chúa trong mọi
hoàn cảnh. Nhờ đó chúng ta mới có được sự bình an và niềm vui đích thực nơi tâm
hồn.
Thứ bảy,
ngày 24/12: Lc 1, 67-79
Trong ngày cuối cùng của mùa vọng này, Giáo hội mời
gọi chúng ta cùng hợp ý với ông Giacaria dâng lên Thiên Chúa tâm tình tri ân
chúc tụng qua bài ca Benedictus. Hiệp với Giacaria, chúng ta hãy hướng nhìn về
quá khứ, hiện tại và tương lai để tạ ơn và chúc tụng Thiên Chúa tình thương.
1. Hướng nhìn về quá khứ.
Nhìn lại quá khứ, Giacaria nhận thấy Chúa là
Ðấng thành tín và đầy yêu thương. Vì yêu thương con người, nên ngay khi nguyên
tổ phạm tội, Thiên Chúa đã hứa ban Đấng cứ độ. Để khởi đầu thực hiện lời hứa
này, Thiên Chúa chọn gọi tổ phụ Abraham làm cha của kẻ tin và kí kết với ông
lời giao ước cứu độ. Trãi qua dòng lịch sử với những biến cố thăng trầm của dân
tộc Israel, Thiên Chúa vẫn hằng trung tín. Ngài không hề quên lời hứa qua
việc sai các ngôn sứ, các tiên tri loan báo và chuẩn bị tâm hồn cho dân đón
nhận vị cứu tinh quyền thế. Ngài đến “để cứu ta thoát khỏi địch
thù, thoát tay mọi kẻ hằng ghen ghét, sẽ trọn bề nhân nghĩa với tổ tiên vì
nhớ lại lời xưa giao ước”.
2. Hướng nhìn vào hiện tại.
Nhìn vào hiện tại, Gia-ca-ri-a quá đổi vui mừng vì
được Chúa thương ban người con yêu quý là Gioan Tẩy Gỉa. Trước biến cố lạ lùng
này, Gia-ca-ri-a như nhìn thấy một tia sáng hy vọng ở cuối chân trời
khi nói tiên tri về sứ mạng của người con ông: “với
tư cách Tiền hô, con trẻ rồi đây sẽ công bố sứ điệp, chuẩn bị lòng dân đón nhận
Đấng Cứu Thế, khơi dậy trong tâm hồn Dân Chúa lòng khát khao ơn cứu độ”.
Ơn cứu độ này được thực hiện suốt dòng lịch sử dân Chúa và sẽ được thành
toàn nơi Đức Kitô, Đấng cứu độ bằng tình thương tha thứ.
3. Hướng nhìn đến tương lai
Gia-ca-ri-a kết thúc bài thánh ca bằng cách cho chúng
ta biết: Thiên Chúa hằng tỏ lòng nhân nghĩa với chúng ta. Chính vì lòng nhân
nghĩa mà “Vầng Đông từ cao vời viếng thăm ta". "Vầng
Đông" chính là Đấng Mêsia, Đấng Kitô của Thiên Chúa. Ngài sẽ
soi sáng những kẻ ngồi trong bóng tối sự chết như những lữ khách lạc đường đợi
trời sáng để tiếp tục cuộc hành trình, và dẫn đưa họ tiến bước
trong bình an.
Tâm tình của Giacaria mở ra con đường đầy hy vọng cho
Dân Chúa, đồng thời cũng là lời mời gọi chúng ta hãy dâng lên Chúa lời Chúc
tụng, ngợi khen vì muôn ơn lành Chúa thương ban cho ta.
Ước gì trong những giờ phút này, khi đang bận
rộn chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh, chúng ta đừng quên dành
chút thời giờ hướng về quá khứ để cảm tạ muôn ơn lành
Chúa đã thương ban trong suốt một năm qua.
Ước gì trong giờ phút hiện tại này, lòng
chúng ta cũng ngập tràn niềm vui và hạnh phúc như ông Giacaria, vì mỗi người
chúng ta đã chuẩn bị tâm hồn sẵn sàng chờ đón Chúa đến viếng thăm.
Xin cho bây giờ và mãi mãi chúng ta luôn
biết phụng thờ Chúa suốt cả đời, bằng đời sống
thánh thiện, công chính trước nhan Ngài. Amen.
Chúa nhật,
ngày 25/12: Ga 1, 1-18
MỪNG CHÚA GIÁNG SINH
Suy niệm 1: LỄ RẠNG ĐÔNG
Tin mừng chúng ta vừa nghe,
tiếp nối tin mừng đêm qua, sau khi các mục đồng đang canh giữ
đoàn vật ngoài đồng,
đêm vắng thì bất thình lình họ được
các
Thiên Thần báo tin là Đấng Cứu Thế đã sinh ra. Họ rất đổi vui mừng và đã vội vã lên đường tìm đến hang đá Bê-lem và đã gặp thấy Đức Maria, thánh
Giuse và Con Trẻ nằm trong máng cỏ.
Như ta đã biết trong xứ
Palestina, những mục đồng bị mang tiếng xấu, bị coi là những thành phần bất hảo
và trộm cắp. Họ bị khinh khi, bị liệt vào giai cấp hạ đẳng trong
xã hội, nhưng điều kì lạ chính họ lại là những người đầu tiên đón nhận Tin Mừng Giáng Sinh.
Thiên Chúa luôn xuất hiện giữa những biến cố đời thường và sự tỏ hiện của Người
không ồn ào, nhưng
lại âm thầm kín đáo. Chỉ có những tâm hồn đơn
sơ, khiêm tốn mới có cơ hội gặp gỡ được Người.
Các mục đồng đã lên đường
tới Belem và đã găp Đức Maria, thánh Giuse và Hài Nhi nằm trong máng cỏ.
Một Hài Nhi nằm trong máng
cỏ, một Thiên Chúa cao
sang, toàn năng lại mang thân phận con người. Hình ảnh này muốn nói với chúng
ta điều gì?
1. Một Hài Nhi bé nhỏ nằm trong máng cỏ nghèo hèn muốn nói với chúng ta rằng: mỗi người chúng ta
được sinh ra, dù nhỏ bé đến đâu, dù có thấp hèn đến mấy, đều là hình ảnh của
Thiên Chúa và đều là con cái Ngài, bởi lẽ con người đã được TC đóng ấn bằng chính tình yêu của
Người ngay từ khi tạo dựng.
2. Một Hài Nhi nằm trong
máng cỏ đơn sơ muốn nói với chúng ta rằng: bất cứ cuộc sống nào, dù tầm thường
đến đâu, dù vô danh tiểu tốt đến mấy, thì cuộc sống ấy luôn vẫn có một ý nghĩa. Bởi sự
sống là ân huệ hết sức quý giá do chính TC thương ban.
3. Một Hài Nhi nằm trong máng
cỏ hôi tanh muốn nói với chúng ta rằng: dấu chứng vĩ đại của Thiên Chúa chính
là sự bé nhỏ của Ngài, dấu chứng quyền lực của Thiên Chúa lại chính là sự yếu
đuối của Ngài.
Con TC đã giáng sinh thế đó, Ngài đến với con người
trong một làng quê hẻo lánh với thân phận thấp hèn bé nhỏ mong manh. Chỉ có
những ai có tâm hồn khiêm hạ như các mục đồng mới có thể nhận biết Ngài.
Trong niềm vui của ngày hồng ân cứu độ, chúng ta như
được mời gọi trở nên một máng cỏ thanh sạch, một hang đá ấm áp để cho vua cả
trời đất ngự vào, với mong muốn được Ngài ban bình an, tình yêu và sự sống viên
mãn của Ngài.
Đó là những tâm tình đơn sơ tôi muốn chia sẻ với quý
ông bà và anh chị em trong thánh lễ sáng nay.
Sau đây là những tâm tình ước nguyện đơn sơ hơn nữa
của các em thiếu nhi là con cháu của chúng ta dâng lên Chúa Hài Đồng. Tôi xin
trích đọc một vài tâm tình nguyện ước của các em, xin quý ông bà và anh chị em lắng
nghe….
* Suy niệm 2: LỄ BAN NGÀY
Theo quan niệm dân gian, người ta cho rằng ngày 11 tháng
12 năm 2013 đã qua, được gọi là “ngày của trăm năm” hay ngày “tiến
lên” trong thế kỷ 21.
Thực ra đây chẳng phải là ngày tốt hay xấu. Đó chỉ là
ngày có con số đẹp, lạ và ngộ nghĩnh theo sắp xếp kiểu tiến lên như 11-12-13.
Bởi vì điều làm nên giá trị cho ngày đẹp đó là mỗi thế kỷ chỉ xuất hiện một
lần. Vì thế, người ta gọi đây là “ngày của trăm năm”.
Theo tác giả Phạm Hồng Phước thì “bất luận thế nào, do
đây là ngày đặc biệt, cả trăm năm mới có một lần, người ta có thể nghĩ về chúng
theo ý thích của mình. Nhưng gạt qua một bên chuyện tốt-xấu, không ai có thể
phủ nhận đây là ngày rất đẹp. Và vì vậy, trong ngày đẹp hết sức hiếm hoi như
vậy, ta nên đánh dấu chúng bằng những sự kiện, việc làm gì đó thật là đẹp. Thí
dụ, tặng cho “người dưng khác họ chẳng nọ thời kia” một món quà thật xinh, một
lời khích lệ hay một nụ hôn chân thành…
Nếu ngày 11/12/13 là ngày đặc biệt theo cái nhìn của
người đời, thì ngày 25/12/2022, ngày mừng kỉ niệm Con Thiên Chúa Giáng Sinh làm
người phải là một ngày hết sức đặc biệt đối với người kitô hữu chúng ta.
Đặc biệt không bởi con số của năm tháng, ngày giờ.
Nhưng đặc biệt bởi ngày này năm xưa Ngôi Lời Thiên Chúa đã đến trong thế gian
và làm người như chúng ta ngoại trừ tội lỗi, để cứu độ chúng ta.
Đặc biệt là nhờ Người mà muôn vật, muôn loài được tạo
thành.
Đặc biệt bởi chính Ngài là sự sống và là Đấng ban sự
sống.
Người cũng chính là Ánh sáng và là Ánh sáng thật.
Ngài đến để xua tan bóng tối tội lỗi, chia rẽ, hận
thù… để đem đến cho nhân loại ánh sáng tình thương cứu độ.
Nếu ngày 11/12/13, tác giả Phạm Hồng Phước nhắc
nhở con người làm một nghĩa cử cao đẹp dành cho tha nhân, thì ngày Giáng sinh
hôm nay, chúng ta cũng được Ngôi Lời Thiên Chúa kêu mời hãy thắp lên cho tha
nhân ánh sáng của niềm hy vọng bằng những cử chỉ đẹp.
Hãy thắp lên ánh sáng yêu thương chân thành cho
những ai còn đang lạc bước trong bóng tối của đố kị ghen ghét.
Hãy thắp lên ánh sáng của hòa giải tha thứ cho những
ai còn bước đi trong bóng tối của hận thù, chia rẽ.
Hãy xua tan bóng đêm của đau khổ, thất vọng bằng
ánh sáng cảm thông an ủi; bóng tối của nghèo đói bằng ánh sáng quảng đại cho
đi; của bóng đêm sự chết bằng ánh sáng niềm vui sự sống….
Mừng ngày lễ giáng sinh chỉ có ý nghĩa khi chúng ta
biết tiếp nhận sự sống và ánh sáng mà Ngôi Lời Thiên Chúa đem đến.
Xin cho mỗi người trong chúng ta biết can đảm xua trừ
bóng đen của tiền tài, danh vọng, lạc thú trần thế vây hãm nhờ tin nhận và
thông phần vào ánh sáng thần linh của Ngôi Lời Thiên Chúa làm người. Qua đó
chúng ta mới có thể trao ban ánh sáng niềm vui, hy vọng và sự sống của Chúa cho
tha nhân.
* Suy niệm 3: LỄ BAN NGÀY
Chắc chúng ta còn nhớ vào thứ tư, ngày 11 tháng
2012, Đức Thánh Cha Phanxicô đã được bình chọn là nhân
vật của năm. Đây là truyền thống của báo Time có từ năm 1927 và mỗi
năm như vậy, họ chọn một nhân vật, một phong trào làm người hay sự kiện nổi bật
của năm đó. Một nhân vật nào được Time tuyển chọn, ban biên tập sẽ dành
một bài báo đặc biệt nói về vị đó.
Trong bài viết nói về ĐTC Phanxicô lần
này, báo Time ca ngợi ĐTC có đời sống khó
nghèo, đơn sơ khiêm tốn, đặc biệt là ngài luôn quan tâm đến người nghèo.
Ảnh hưởng của ĐTC đã làm bừng lên sức sống của Giáo Hội Công Giáo hoàn vũ, nhất
là tại các nước Âu Mỹ.
Giới báo chí thế giới cũng đã đặt cho ĐTC
Phanxicô những danh hiệu như: “Giáo Hoàng Của Người Nghèo”; “Giáo
Hoàng Của Quần Chúng”... Những tin tức Đức Thánh Cha tỏ lòng thương yêu người
nghèo, bệnh tật, gần gũi với mọi người đều được các hãng thông tấn quốc tế loan
truyền cách rộng rãi.
Nếu báo giới năm ấy không ngớt lời ca khen Đức Thánh
Cha Phanxicô và bình chọn ngài là nhân vật của năm vì đời sống nghèo khó, đơn
sơ, khiêm tốn và sự gần gũi thân tình với mọi người, nhất là người nghèo. Thì
cách đây hơn 2000 năm, một nhân vật trọng đại đã xuất hiện. Đời sống của Người
đã trở nên trung tâm và khuôn mẫu cho mọi người, ở khắp mọi nơi, qua mọi thời
đại . Chính đời sống khó nghèo, đơn sơ bình dị và tình yêu lớn lao, Người trở
nên nguồn cảm hứng và động lực mạnh mẽ, làm ảnh hưởng đến bao lớp người trên
thế giới; trong đó đặc biệt có Đức Giáo Hoàng Phanxicô kính yêu của chúng ta.
Nhân vật đó chính là Đức Giêsu Kitô.
Ảnh hưởng bởi cách thế hiện diện của Ngài.
Như lời Thánh Phaolô viết trong thư gửi tín hữu
Philiphê: “Đức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải
nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn
toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm
nhân sống như người trần thế. Người lại còn hạ mình, vâng lời cho đến
nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự.” (Pl 2,6-8)
Là một Thiên Chúa cao sang, quyền thế nhưng
Người không nhất quyết chọn nơi sinh ra ở cung điện diễm lệ, trong sự
đầy đủ vật chất giàu sang. Trái lại Người chấp
nhận sinh ra trong cảnh hang đá đơn sơ, khó
nghèo. Ngài nghèo khó đến độ không có một chỗ tử tế để hạ sinh, không
một tấm chăn ấm đến xua đi giá lạnh mùa đông.
Con Thiên Chúa không những sinh nơi hang đá nghèo hèn,
nhưng còn chấp nhận đời sống vô gia cư, lưu lạc nơi đất khách quê người ngay từ
thuở ấu thơ. Khi trở về quê, Người sống ẩn dật suốt 30 năm tại làng quê nghèo
Nazareth cùng với Đức Mẹ và Thánh Giuse. Đến năm 30 tuổi, Người chọn lấy đời
sống bôn ba trên khắp nẻo đường Palestine để rao giảng tin mừng. Chính Người
tuyên bố cho những ai bước theo Người phải chấp nhận cuộc sống bấp bênh:
“Con chồn có hang, chim trời có tổ, Con Người không có chổ tựa đầu” (Mt
8,18-22).
Sinh đã nghèo, sống lại nghèo hơn và chết còn nghèo
đáng sợ, đến mức không thể nghèo hơn nữa: trần truồng bị treo trên thập giá.
Chấp nhận sinh nghèo, sống nghèo, chết nghèo để đồng
cảm với người nghèo và ban phát sự giàu có của Người lại cho ta: "Phúc
cho ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước trời là của họ." (Mt
5,3).
Ảnh hưởng bởi cuộc sống đơn sơ bình dị của Người.
Là Hoàng Tử Bình An, nhưng Người không chọn thành phần
quý tộc, ông hoàng bà chúa làm cha mẹ mình. Trái lại Ngài sinh hạ nơi hang bò
lừa, sống trong gia đình khó nghèo. Đón nhận một người nữ làng quê làm mẹ
và chàng Giuse thợ mộc làm cha. Những người được Hoàng Tử Bình
An mặc khải đầu tiên lại là những người đơn sơ, bé mọn. Ngoài Đức Maria và
thánh Giuse còn lại chỉ là những mục đồng nghèo khổ, đơn sơ và bé nhỏ trong xã
hội.
Tiệc mừng sinh nhật đầu tiên của Hài Nhi
Giê-su không trống, không kèn, không có mặt của quan
quyền, vua chúa; nhưng là những sinh vật bò lừa, những
người chăn chiên quê mùa và những người đạo sỹ biết khiêm nhường đi
tìm chân lý, nguồn ơn cứu độ đích thực.
Chiêm ngắm hình ảnh đơn sơ của Hài nhi Giê-su nơi máng
cỏ ta mới hiểu hơn về giao ước vĩ đại đã được Thiên Chúa thực
hiện từ những gì đơn sơ nhất.
Ảnh hưởng bởi chính tình yêu Người dành cho con người.
Khi chiêm ngắm mầu nhiệm Con Thiên Chúa Giáng Sinh làm
người, thật ngỡ ngàng khi nhận ra một vị Thiên Chúa đầy yêu thương và gần gũi
con người.
Một Hài Nhi đơn sơ, được quấn trong tấm
tả mỏng manh, giữa trời đông buốt giá, nhưng cánh tay người vẫn giơ cao
và giang rộng như muốn ôm chầm và nhấn chìm nhân loại trong trái
tim chan chứa tình yêu của Ngài. Hình ảnh Hài nhi Giê-su giang tay ban phát
tình yêu xuyên suốt cuộc đời của Ngài, xuyên suốt cả lịch sử vũ trụ.
Cánh tay của Ngài chữa lành bao người bệnh hoạn, tật
nguyền. Cánh tay của người giang ra ôm trọn những con người đau khổ thậm chí là
những con người tội lỗi. Cánh tay vị Vua vũ trụ cúi xuống thể hiện tình yêu
bằng cách cúi mình xuống rửa chân cho con người. Từ nơi cánh tay và trái
tim của Người nguồn mạch ơn cứu độ tưới nhuần trên nhân thế mãi mãi…Cánh tay
ngài ôm ấp mọi thân phận con người, tình yêu nơi Ngài giải phóng thân phận con
người tội lỗi: “chỉ bằng yêu thương mới “giam cầm” được những con người hoang
dại”. “Chỉ có tình yêu mới phá tan gông cùm của những tâm hồn tan
nát” (trích trong “nhà sư đeo cỗ thánh giá” Vô Thường).
Giáng sinh là dịp để hàng tỷ trái tim con người
thổn thức ngỡ ngàng về Hài Nhi Giê-su.
Xin Hài nhi Giê-su cho con luôn biết luôn suy
ngắm hình ảnh của Người mọi lúc, mọi nơi trong cuộc đời của con! Xin cho
con luôn biết sống đơn sơ, khiêm hạ và yêu thương chân
thành theo gương Người, nhờ mẫu gương sống động nơi Đức Giáo Hoàng
Phanxicô kính yêu của chúng con.
Xin Hài Nhi Giêsu luôn thương đến những người chưa
nhận biết Chúa. Cho họ cảm nếm được tình thương cứu độ của Chúa dành cho
họ. Xin cho con trở nên ánh sao sáng hầu đưa dẫn nhiều người nhận
ra Chúa là Mặt Trời Công Chính, ngỏ hầu mọi người chung lời ca
ngợi danh Chúa khắp địa cầu như một bài tình ca bất tận về Hài nhi
Giêsu! Amen.
Suy niệm 4: LỄ BAN NGÀY
Lễ Giáng Sinh dịp để chúng ta tưởng niệm biến cố Con Thiên Chúa xuống
thế làm người ban lại cho chúng ta tư cách làm con Thiên Chúa. Mầu
nhiệm giáng sinh là mầu tình yêu “Thiên Chúa đã yêu thương thế
gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết,
nhưng được sống muôn đời." (Ga 3,16). Vì quá đỗi yêu
thương con người nên "Ngôi lời đã hóa thành nhục thể và Người đã
cư ngụ giữa chúng ta.” (Ga 1,14). Chính vì thế mà khi Ngôi Lời hóa
thành nhục thể đã mang một tên gọi mới là :
"Emmanuel : Thiên Chúa ở cùng chúng-ta."
Với những người không tin vào đấng Emmanuel thì lễ Giáng Sinh chỉ là
dịp để đi mua sắm, tặng quà, ăn uống, vui chơi. Với họ vậy là
đủ! Nhưng với chúng ta, những người tin vào Đấng Emmanuel, điều quan trọng
nhất là gặp được Đấng Emmanuel, chính là Thiên Chúa đã cư ngụ ở giữa chúng ta.
Biến cố Giáng Sinh là biến cố giao duyên giữa trời và đất, là cuộc gặp gỡ
giữa Thiên Chúa và con người. Cuộc gặp gỡ này cần phải có hai phía.
Về phía Thiên Chúa, Ngài đã hòan tất một chặng đường dài từ trời cao xuống đất thấp, qua việc nhập thể để gặp gỡ con người.
Về phía con người chỉ cần bước đi một quãng đường ngắn như các mục
đồng tại Belem, hay một quãng đường dài hơn một chút như các đạo sĩ Đông
phương, là sẽ gặp được Ngài.
- Sự kiện Ngôi Lời nhập thể là một trong ba mầu nhiệm
chính trong đạo công giáo chúng ta. Đó là Mầu nhiệm một Chúa Ba
Ngôi, Ngôi Hai xuống thế làm người và mầu nhiệm Ngôi Hai cứu
chuộc. Với cái nhìn tự nhiên thì biến cố Ngôi Hai xuống thế làm
người là điều khó hiểu, nhưng đó lại trở thành hiện thực đối với chúng ta. Để hiểu được mầu nhiệm này, ta hãy nghe lại câu truyện sau đây:
Truyện: Đàn Ngỗng Tìm Chỗ Trú.
Vào một mùa Giáng Sinh nọ, trước giờ đi lễ, vị chủ nông trại đang thưởng
thức nhạc Giáng Sinh, bỗng đâu cả đàn ngỗng của ông tụ lại trước sân nháo nhác
tìm chỗ trú. Chúng vừa đói, vừa lạnh, lông cánh rối bời. Tất cả người làm đều
đã nghỉ cả, người chủ cũng đều sắp đóng cửa về Thành phố dự Thánh Lễ. Bởi vậy ông
bèn ra lùa đàn ngỗng vào chuồng, nhưng chúng không
biết. Nên cho dù ông có gào thét khản cả tiếng, chạy
ngược chạy xuôi, đã rời cả đôi chân mà vẫn không đem được một con nào vào
chuồng. Thấy vậy ông thầm ước: ”Ước gì tôi được làm ngỗng trong chốc lát, để
tôi có thể dùng tiếng lòai ngỗng mà nói cho chúng hiểu ước muốn của tôi và cho
chúng biết đâu là chốn hiểm nguy, đâu là nơi an tòan”. Bỗng chốc, ông đã trở
thành một con ngỗng đứng giữa bầy như ước nguyện.
Có thể chúng ta coi đó là điều vô lý vì con người sao biến thành ngỗng. Thế
nhưng, có một điều khác còn phi lý hơn mà Giáo hội đang mời gọi chúng ta chiêm
ngắm nơi hang đá Belem, nơi đó Hài Nhi Giêsu là Thiên Chúa và là vua cả trời đất lại mặc lấy thân
phận con người, đã sinh ra trong cảnh khó nghèo nơi hang đá bò lừa. Chỉ
khi Ngài làm người mới
dùng ngôn ngữ của lòai người mà chỉ dạy cho con người lối đường về quê thật.
Cách thức Thiên Chúa để biểu lộ tình yêu của Ngài dành cho chúng ta phải
trở nên mẫu mực cho tình yêu mà chúng ta dành cho Chúa và dành cho nhau.
Đối với Chúa, ta chỉ có thể đáp trả lại tình yêu của Ngài bằng cách thi
hành trọn vẹn thánh ý Ngài như một đứa con hiếu thảo.
Đối với tha nhân, chúng ta phải thực hiện những việc làm cụ thể
như: ra đi gặp gỡ, thăm hỏi, lắng nghe và chia sẻ; biết
rộng lòng giúp đỡ vật chất cho những ai nghèo khó; biết cảm thông, an
ủi và trợ giúp những người đang gặp đau khổ về tâm hồn, theo tinh thần của
14 mối yêu người.
Câu chuyện cảm động dưới đây giúp chúng ta hiểu hơn thế nào tình yêu là
tình yêu ta dành cho Chúa.
Truyện : Hòang Tử Và Cô Gái.
Hòang tử của một vương quốc rất giầu có, lại đem lòng yêu thương một cô gái
xinh đẹp là con một người làm bánh mì. Tuy bị hòang gia phản đối nhưng hòang tử
nhất mực cưới nàng làm vợ. Lễ thành hôn được tổ chức kín đáo và đơn giản trong
đền vua, không có khách quí nào tham dự, không có đại diện các nước lân bang.
Nhiều năm trôi qua, hòang tử và cô gái xinh đẹp sống những ngày rất êm đềm
hạnh phúc. Đến ngày vua cha băng hà, hòang tử được lên ngôi vua thay cha cai
trị dân nước. Bấy giờ các quan triều đình mới cho hòang tử hay biết, vì
hạnh phúc của dân nước, ngài phải chọn một trong hai điều : hoặc là khước từ
ngai vàng, hoặc phải rẫy bỏ người vợ đẹp để chính thức thành hôn với công
chúa của nước láng giềng.
Hòang tử phân vân giữa hạnh phúc cá nhân và an ninh trật tự của dân tộc.
Trong khi đó, các quan cận thần thuyết phục hòang tử rằng cô vợ đẹp ấy cũng chỉ
là cô con gái nhà nghèo.
Cuối cùng, hòang tử xiêu lòng và phải ngậm ngùi tâm sự với vợ :”Vì an bình
và hạnh phúc của cả dân nước, anh đành phải từ bỏ em, em hãy trở về gia
đình và có thể đem theo cái gì quí nhất đối với em”.
Tối hôm ấy, hòang tử và người đẹp dùng bữa cơm cuối cùng tại hòang cung.
Bữa cơm chia ly sao mà buồn thế ? Hòang tử ăn trong nước mắt, lòng buồn rười
rượi không nói lên lời. Tuy nhiên, người vợ vẫn thản nhiên chuốc rượu cho
chồng, cạn ly này rồi lại đầy ly khác, trong khi hòang tử lại cố uống cho quên
sầu.
Sau bữa ăn thì hòang tử đã quá say không còn biết gì nữa. Lúc ấy, nàng lấy
chăn trùm kín hòang tử rồi vác lên vai, kín đáo đi lối sau ra khỏi hòang
cung về nhà cha mẹ.
Sáng hôm sau, khi đã tỉnh rượu, hòang tử mở mắt ra thấy mình trong căn nhà
nghèo nàn của người làm bánh mì.
- Hòang tử ngạc nhiên hỏi : Làm sao thế này ? Anh đang ở đâu ?
- Cô vợ mỉm cười đáp: Không phải là anh đã nói là em
phải trở về nhà cha mẹ và có thể đem cái gì quí nhất đối với em sao? Thật vậy,
điều quí nhất đối với em không phải là gì khác hơn chính là hòang đế của lòng
em.
Ước gì tình yêu ta dành cho Chúa cũng giống như tình yêu người vợ dành cho hoàng tử trong câu chuyện trên, để ta ở đâu, làm gì và sống trong hoàn cảnh nào, ta cũng mang Chúa theo cùng, để Chúa ở với ta và ta được ở trong Chúa. Đó cũng chính là ý nghĩa và mục đích mà Ngôi Lời đã hóa thành nhục thể và ở cùng chúng ta. Amen. (St)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét