LỄ HÔN PHỐI: Ga 3.16-17
Chúng ta vừa mừng lễ Giáng sinh, khi nhìn vào hang đá, chúng ta thấy một em bé đang nằm giữa thánh Giuse, Đức Maria, cùng với mấy con bò lừa. Nếu hỏi em bé đó là ai? thì các mục đồng sẽ trả lời cho biết đó là Đấng Cứu Thế đã sinh ra cho chúng ta, đúng như lời Thiên thần đã báo cho họ biết.
Thật vậy, chính Chúa Giêsu đã xác quyết cho ông Nicôđêmô biết: “Thiên Chúa yêu thương thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời. Quả vậy, Thiên Chúa sai con của người đến thế gian, không phải để lên án thế gian, nhưng là để thế gian, nhờ Con của Người, mà được cứu độ.” (Ga 3,16-17).
Người Con ấy chính là Đức Giêsu đang nằm trong hang đá. Ngài là quà
tặng của Thiên Chúa ban cho loài người. Đây là một quà tặng vô giá mà Thiên
Chúa thương ban cho nhân loại một cách nhưng không. Vì vậy chúng ta phải trân trọng món quà cao quý này và hãy cảm tạ Chúa Cha về hồng ân cao vời ấy.
Theo tâm lý chung, những người yêu nhau thì muốn
sống bên nhau. Nếu vì hoàn cảnh không thể sống gần nhau thì người ta thường
tặng cho nhau những món
quà, để qua quà tặng đó, người ta có thể nhớ đến nhau, coi như người yêu đang
hiện diện bên mình. Như thế, giá trị của quà
tặng không nằm ở vật chất mà nằm ở
trong tim của người tặng. Càng yêu nhau, món quà càng có giá trị. Bằng ngược lại, cho đi mà vì lòng thương hại, hay
cho đi vì bất đắc dĩ, thì món
quà ấy chỉ có giá trị rất nhỏ, người ta gọi đó là của bố thí.
Còn đối với người
nhận, thì hoàn toàn tự do sử dụng món quà ấy sao cũng được. Họ có thể trân trọng, nâng niu bao bọc
quà tặng, hoặc có thể bỏ bê hoặc vất đi cũng được. Cho nên, thái độ của người nhận
cũng rất quan trọng. Có thể họ nhận với tấm
lòng biết ơn hay vô ơn. Nếu nhận với tấm lòng biết ơn sẽ làm vui lòng người
cho; bằng ngược lại, nhận
với sự hững hờ thì sẽ làm buồn lòng
người ban tặng.
“Thiên Chúa vì yêu thương thế gian đã ban Con Một của Ngườ”. Khi nói
đến chữ “Ban” là ta hiểu rằng quà
tặng ấy là của người trên
dành cho người dưới một cách nhưng không. Đúng vậy loài người chúng ta không có quyền gì để đòi hỏi Thiên Chúa. Tất cả những gì ta nhận lãnh đều do ân ban của Thiên Chúa.
Đức Giêsu chính là quà tặng cao
quý nhất mà Chúa
Cha đã thương ban cho nhân loại chúng ta, nên chúng ta phải biết trân
trọng đón nhận với tất cả lòng biết ơn.
Hôm nay chị Magarita Lâm Huyền Trân là quà tặng mà
Thiên Chúa trao ban cho anh Giuse
Nguyễn Hồ Ngọc Hải và ngược lại, anh Ngọc Hải cũng là quà tặng của Thiên Chúa tặng ban riêng cho chị Huyền Trân. Hai người đều nhận được
quà tặng tình yêu. Nhưng quà tặng này có quý giá thật sự hay không sẽ tùy thuộc rất nhiều vào cách thế đón nhận của hai con.
Chút nữa đây trong phần nghi thức, hai con sẽ xỏ nhẫn vào tay nhau. Khi trao nhãn cho nhau các con đọc: “Hãy nhận chiếc nhẫn này để làm bằng chứng tình
yêu và trung thành của anh, hay của
em”. Chiếc nhẫn ấy chỉ là một
vật làm bằng kim loại,
tự nó chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng hôm nay nó lại có ý nghĩa bởi nó chính là bằng chứng của tình yêu và lòng trung thành của hai con.
Thánh lễ hôm nay, hai con đã vinh dự lãnh nhận quà tặng của Thiên Chúa. Đây là
một hồng ân đặc biệt Chúa ban. Vậy
hai con phải tỏ lòng biết ơn Chúa và phải trân trọng gìn giữ quà tặng này. Nên trong mọi hoàn cảnh, hai con phải luôn ra sức bảo vệ quà tặng là vợ, là chồng mình, ngay cả phải hy sinh tính
mạng cũng phải sẵn sàng.
Truyện: Trung thành giữ quà tặng. Cổ học tinh
hoa có kể lại câu chuyện sau:
Lư phu nhân, vợ ông Phùng Huyền Linh, là
người tuyệt đẹp và có đức hạnh.
Ông lúc tuổi trẻ ông rất nghèo và hay bị bệnh. Một
ngày nọ khi bệnh nặng sắp chết, ông gọi vợ là Lư Thị đến bảo rằng: Tôi bệnh nguy quá, nàng tuổi còn trẻ, không nên ở vậy, liệu mà ăn ở
tử tế với người chồng sau.
Tư Thị nghe nói, khóc nức nở. Đoạn vào trong màn khoét một mắt bỏ đi, có
ý tỏ cho chồng biết rằng dù chồng có chết, cũng không lấy ai nữa.
Chẳng bao lâu, Huyền Linh khỏi bệnh. Sau đó ông thi
đỗ, làm quan đến chức Tể tướng. Nhưng ông vẫn một lòng yêu mến, kính trọng Lư
Thị, không hề lấy người tì thiếp nào nữa.
Người ngoài cho thế là tại ông sợ Lư Thị có
tính hay ghen. Chính vua Đường Thái Tôn, muốn
thử lòng Lư Thị, một hôm cho hoàng hậu gọi vào bảo:
- Theo phép thường các quan to triều đình đều có
tì thiếp. Quan nhà ta tuổi đã cao, vua muốn ban cho một mỹ nhân.
Lư Thị nhất quyết không nghe. Vua nổi giận, mắng
rằng:
- Nhà ngươi không ghen thì sống, mà ghen thì chết. Rồi sai người đưa cho Lư Thị một chén rượu, giả làm chén thuốc độc, phán rằng:
Đã vậy thì phải uống chén thuốc độc này.
Lư Thị không ngần ngại chút nào, cầm lấy và uống
hết ngay.
Vua thấy thế nói: Ta còn phải nể, huống chi là Huyền Linh.
Thiên Chúa đã phán: “Sự gì Thiên Chúa đã
kết hợp, loài người không được phân ly” (Mt 19,6). Đó là lệnh truyền,
không phải là lời khuyên. Khi Thiên Chúa yêu, Ngài yêu cho đến cùng (x.Ga 13.1). Bởi lẽ yêu thương là bài học không có ngày ra trường, cũng không hề có chứng chỉ xác
nhận, vì có ai yêu thương chỉ một lần là xong đâu?
Thực tế cho thấy: mới yêu đương thì người ta
tràn đầy mơ mộng, nhưng khi lấy nhau rồi thì người ta lại thức tỉnh. Điều này được ai đó dí dỏm diễn tả qua 4 giai đoạn của tình yêu đó là: bí mật, thân mật, trăng
mật và dập mật. Vì thế, tình yêu và lòng chung thủy vợ chồng là hết sức cần thiết, nó sẽ giúp vợ chồng vượt qua ngàn sóng gió cuộc đời. Để có được tình yêu và lòng chung thủy, hai con cần phải liên kết mật thiết với
Chúa bởi Ngài là cội nguồn của tình yêu và là Đấng tín trung. Sống mật thiết với Chúa, hai con sẽ được đong đầy tình
yêu và sự trung tín của Ngài trên hai con, giúp hai con sống yêu thương và chung thủy
đến ngàn đời.
Mong sao nghĩa thủy tình chung
Cho thuyền cập bến, gương trong ngàn đời.
Đó cũng là mong ước và là lời cầu chúc mà cha và mọi người dành cho hai con nhân ngày thành hôn hôm nay. (St)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét