SUY NIỆM LỜI
CHÚA TUẦN II MÙA CHAY
Lm Nguyệt Giang
CHÚA NHẬT II
MÙA CHAY A
St 12,1-4a;
2Tm 1,8b-10; Mt 17,1-9
Suy niệm
1:
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta
cùng lên núi với Chúa Giêsu, để biến đổi đời sống nhờ biết lắng nghe lời dạy
của Chúa Giêsu, Con chí ái của Chúa Cha mà trở nên hoàn thiện hơn như lời mời
gọi của Chúa Giêsu: “Các con hãy nên hoàn thiện, như Cha các con trên trời là
Đấng hoàn thiện.” (Mt 5,
48).
Linh mục Anthony de Mello, có kể lại câu chuyện sau đây:
Một nhà giáo dục nổi tiếng người Pháp đã
tâm sự về cuộc đời của ông như sau: Khi còn trẻ, tôi có tinh thần cách mạng và
mỗi khi cầu nguyện, tôi luôn cầu xin Chúa một điều là: "Lạy Chúa, xin ban cho con nghị lực để biến đổi thế giới này".
Khi gần quá nửa đời người, nhìn lại tôi
không thay đổi được một người nào cả, nên tôi đã thay đổi lời cầu nguyện của
tôi như sau: "Lạy Chúa, xin ban cho
con nghị lực để biến đổi những người trong gia đình của con.”
Giờ đây tôi đã già và những ngày đời còn lại chỉ đếm được trên
đầu ngón tay, nên lời cầu nguyện của tôi lại được thay đổi một lần nữa như sau:
"Lạy Chúa, xin ban cho con nghị lực
để biến đổi chính mình con."
Và ông kết luận: “Nếu tôi biết cầu nguyện như thế này từ ngày còn trẻ thì tôi đã không uổng phí cả cuộc đời.” Đúng như ai đã nói: cần phải thay đổi bản thân trước hết thì mới có thể thay đổi gia đình, quốc gia và thế giới được: tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ là vậy.
Mùa Chay là thời gian thuận tiện Giáo hội mở ra giúp cho mỗi người
trong chúng ta trở về với
chính mình mà nhận ra những thói hư tật xấu và tội lỗi nơi ta để
sám hối, hầu biến đổi đời sống mình mỗi
ngày nên hoàn thiện hơn theo thánh
ý của Chúa: “Các con hãy nên hoàn thiện, như Cha các con trên trời là Đấng
hoàn thiện.” (Mt 5, 48). Nhưng làm thế nào để nên hoàn thiện
theo gương Đức Giêsu, Người Con chí ái của Chúa Cha.
Tin mừng
hôm nay khai mở cho chúng ta một vài gợi ý sau đây:
- Chấp
nhận đi vào con đường thập giá.
Nếu trước
đó sáu ngày, khi loan báo về cuộc thương khó mà
Chúa Giêsu sắp trải qua, thì các môn đệ, nhất là Phêrô đã không chấp
nhận Thầy mình đi vào con đường ấy nên ông đã
quyết liệt đứng ra can ngăn, thì
với cuộc biến hình này, Chúa Giêsu như muốn giúp cho các ông hiểu rằng: vinh quang chỉ đến sau
khi chấp nhận đi vào con đường thập giá. Bởi vì theo thánh
ý của Chúa Cha thì “Đấng Kitô phải chịu
đau khổ rồi mới vào trong vinh quang” (x.Lc 24,26)
- Tin
nhận Đức Giêsu là Con Thiên Chúa.
Tin mừng cũng trình
thuật cho chúng ta biết trong khi cầu nguyện trên núi cao,
thì hình dạng Đức Giêsu bổng biến đổi lạ thường: “Dung nhan Người
chói lọi như mặt trời, và y phục Người trở nên trắng tinh như ánh
sáng.” Đó là biểu hiện vinh quang
thiên giới dành cho các người được Thiên Chúa tuyển chọn; đồng thời cũng
có hai nhân vật đại diện của Lề Luật và ngôn sứ thời
Cựu Ước là ông Mô-sê và ông
Ê-li-a hiện ra và đàm đạo với Đức Giêsu. Điều đáng nói là ngay
trong cảnh huy hoàng rực rỡ ấy, chúng ta lại thấy Mô-sê và Ê-li-a đề cập đến cái chết của Đức Giê-su,
như một cuộc Vượt Qua Mới mà Người sắp phải trải qua tại Giê-ru-sa-lem. Ngoài ra
còn có đám mây tượng trưng cho sự hiện diện của Thiên Chúa, và tiếng
phán của Chúa Cha từ trong đám mây xác nhận Đức Giê-su chính là Con yêu dấu của Ngài: “Đây
là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Người.” (Mt 3,16-17).
- Vâng
nghe lời Chúa Giêsu chỉ dạy.
Với sự hiện
diện của Môsê (đại diện cho luật cựu ước) và Êlia (đại diện cho ngôn sứ cựu
ước) trong biến cố biến hình trên núi cao muốn xác định cho ta biết: Đức Giêsu
là Môsê mới và Êlia mới. Nơi Ngài gom tóm toàn thể lề luật và lời các ngôn sứ
được nói trong cựu ước. Từ nay nay lề luật và lời ngôn sứ được kiện toàn nơi
Chúa Giêsu. Bởi thế khi rao giảng tin mừng, Chúa Giêsu đã xác quyết: “Anh
em đừng tưởng Thầy đến để bãi bỏ luật Môsê hoặc lời các ngôn sứ. Thầy đến không
phải là để bãi bỏ, nhưng là để kiện toàn.” (Mt 5,17). Cũng chính vì thế mà Chúa Cha mời gọi tất cả chúng ta từ nay hãy “vâng
nghe lời Con chí ái của Người”.
* Tóm lại,
để trở nên người con yêu dấu của Chúa Cha trong Đức Giêsu, đòi buộc chúng ta
phải thực hiện hai việc sau đây:
1. Chấp
nhận từ bỏ tất cả để
tiến bước trên hành trình đức tin theo Đức Giêsu, với niềm tín thác tuyệt đối
vào thánh ý Thiên Chúa như tổ phụ Abraham khi xưa. (x. bài đọc 1).
2. Phải luôn chú tâm lắng
nghe và thực hành lời Chúa Giêsu chỉ dạy. Hãy để cho lời Chúa thấm
nhập vào mọi suy nghĩ, lời nói và việc làm của chúng ta như thánh Phaolô xác quyết: “Tôi sống, nhưng không còn
phải là tôi, mà là Đức Kitô sống trong tôi” (Gl 2, 20). Việc lắng nghe lời Chúa,
không chỉ nghe bằng tai mà còn
nghe bằng lòng, bằng trí và bằng cả cuộc sống nữa để làm sao
mọi suy nghĩ và hành động của
ta phải được quy chiếu vào Đức
Giê-su.
Làm thế nào để ta có thể nghe được lời Chúa Giêsu? Thưa ta cần phải năng tham dự thánh lễ, thường xuyên đọc và suy niệm
Lời Chúa hằng ngày, tích cực tham dự vào các buổi “học hỏi Lời Chúa” và dự các buổi tĩnh tâm…
Được như
thế thì Thiên Chúa sẽ dùng quyền năng của Ngài mà chế ngự tất cả những
yếu hèn trong ta và sẽ biến đổi ta trở nên hoàn thiện, xứng danh là “con yêu dấu của
Chúa Cha” trong Đức Giêsu Kitô. Amen.
Suy niệm 2:
Tin mừng hôm nay thuật
lại cuộc biến hình của Chúa Giêsu trên núi cao nhằm củng cố niềm tin cho các
môn đệ và mạc khải Thiên Tính của Người. Xin cho chúng ta luôn tin tưởng vào
Chúa Giêsu mà sẵn sàng đón nhận những thập giá xảy đến trong đời sống.
Biến cố biến hình trên núi Tabor xảy ra sau khi Chúa Giêsu loan báo cho các
môn đệ biết về con đường thập giá mà Ngài phải trải qua. Nhưng trước đó, Phêrô
đã không chấp nhận con đường ấy, nên đã can ngăn cản quyết liệt khi Chúa Giêsu
loan báo về cuộc khổ nạn và cái chết của Người. Vì vậy mà ông đã bị Chúa Giêsu
khiển trách rất nặng lời: “Satan, hãy lui đi, vì ngươi không biết việc Thiên
Chúa, mà chỉ biết việc loài người.” (Mc 8, 33). Đặt sự kiện biến hình trong bố cảnh ấy, ta mới hiểu được biến cố hiển
dung của Chúa Giêsu hôm nay là nhắm đến 2 mục đích:
1. Củng cố đức tin cho các môn đệ:
Qua lời tuyên bố của Chúa Cha từ trên cao: “Ðây là Con Ta rất yêu dấu, các ngươi hãy nghe lời Người”. Chúa Cha như muốn các môn đệ xác tín niềm tin vững vàng hơn vào Đức
Giêsu là Con Thiên Chúa,
nhờ đó mà hăng say hiệp hành bước theo Ngài trên mọi nẻo đường đời, ngay cả khi gặp phải những gian lao khốn khó.
2. Giúp các môn đệ can đảm chấp nhận con đường
thập giá:
Con đường thập giá là đường đau khổ, chẳng ai muốn đi. Sự kiện biến hình
rực rỡ trên đỉnh đồi Tabor như là liều thuốc đắng bọc đường, gíúp các môn đệ dễ
dàng nuốt lấy vị đắng của hy sinh thập giá mà Chúa Giêsu sắp bước vào; cũng như
đủ sức vượt qua những khó khăn, gian khổ ngay cả hy sinh mạng sống khi thi hành
sứ vụ loan báo Tin mừng nước trời sau này.
Chỉ có đức tin mới đem lại cho ta niềm hy vọng để dấn bước theo Chúa trên
con đường thập giá. Đức tin chính là nguồn lực và sức mạnh giúp ta can đảm đón nhận những nghịch cảnh xảy đến trong cuộc đời. Nhờ đức tin mà chúng ta dễ dàng vâng theo thánh ý Chúa,
ngay khi mạng sống của ta bị đe dọa trên hành trình theo Chúa. Bởi ta tin rằng phía sau thập giá đen tối sẽ là vinh quang rực rỡ phục
sinh.
Xin Chúa ban thêm đức tin cho chúng ta,
để chúng ta luôn trung kiên bước đi theo Chúa trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống
theo gương các thánh tử đạo Việt Nam. Nhất là trong mùa chay thánh này, xin cho chúng ta biết hy sinh thời giờ, sức khỏe, đam mê xấu..., ngay cả tiền của để tích cực tham gia vào sứ vụ phụng thờ Chúa cho phải đạo và tận tình hy sinh phục vụ mọi người, đặc biệt người nghèo trong tinh thần bác ái Kitô giáo.
Suy niệm 3:
Hát bài: BIẾN ĐỔI ĐỜI CON. Sáng tác: Lm Thái Nguyên.
“Biến đổi
đời con Chúa ơi, khi con nghe lời Chúa dạy… Biến đổi đời con cho nên tươi mới
rạng ngời…”, đó là sứ điệp mà lời Chúa hôm nay muốn nói với chúng ta.
Anh chị
em thân mến, Tin mừng hôm nay trình thuật lại biến cố Chúa Giêsu biến hình
trên núi cao. Với biến cố trọng đại này, Chúa cũng muốn mời gọi mỗi người chúng ta cũng hãy biến đổi đời mình mỗi ngày nên hoàn thiện hơn như
Cha chúng ta trên trời mong muốn: “Các con hãy nên hoàn thiện,
như Cha các con trên trời là Đấng hoàn thiện.” (Mt 5, 48)
Có thể nói từ khi nhập thể làm
người cho đến biến cố
biến hình hôm nay, dân
chúng, nhất là các môn đệ chỉ thấy Thầy Giêsu chỉ là một con người bình thường như bao người. Ngài cũng ăn uống, ngủ nghỉ cũng có những sinh hoạt như bao
người khác. Tuy nhiên qua cuộc
biến hình hôm nay, các tông
đồ được nhìn thấy dung nhan thật của một vị
Thiên Chúa làm người nơi Đức
Giêsu được tỏ hiện. Vinh
quang nơi Đức Giêsu, như là liều thuốc bọc đường để giúp các môn đệ vững tin
vào con đường thập giá mà Đức Giêsu sắp phải trải qua để cứu chuộc nhân loại.
Khi lãnh nhận Bí tích Rửa tội,
chúng ta được gọi là con Thiên Chúa. Được mang một cái tên rất đẹp là Kitô hữu, tức là người có Chúa trong mình; và được mời
gọi phải trở nên con
chí ái của Chúa Cha trong Đức Giêsu Kitô. Cho nên mỗi chúng ta cần phải biến đổi đời sống mỗi
ngày nên giống Chúa Giêsu để như Thánh Phao-lô đã nói: “Tôi
sống nhưng không phải là tôi mà là Đức Kitô sống trong tôi.” (Gl 2,
20). Nếu như một lúc nào đó
mà kitô tính trong chúng ta bị biến dạng, thi hãy mạnh dạn sám hối ngang qua
việc lãnh nhận bí tích giao hòa, với mong muốn được kết nối
lại mối hiệp thông với Chúa, với nhau, với chính mình hầu xứng danh là người
con chí ái của Chúa Cha trong Đức Giêsu Kitô.
- Nhưng
làm thế nào để chúng ta được biến
đổi để trở nên người con chí ái của Chúa Cha? Thưa ta phải biết
vâng lời những gì do Chúa Giêsu chỉ dạy.
Với sự hiện diện của Mô-sê (đại
diện cho luật cựu ước) và Ê-li-a (đại diện cho ngôn sứ cựu ước) trong biến cố biến
hình trên núi cao muốn xác định cho ta biết: Đức Giêsu là Mô-sê mới và Ê-li-a mới.
Nơi Ngài gom tóm toàn thể lề luật và lời các ngôn sứ được nói trong cựu ước. Từ
nay nay lề luật và lời ngôn sứ được kiện toàn nơi Chúa Giêsu. Bởi thế khi rao
giảng tin mừng, Chúa Giêsu đã xác quyết: “Anh em đừng tưởng Thầy đến để
bãi bỏ luật Mô-sê hoặc lời các ngôn sứ. Thầy đến không phải là để bãi bỏ, nhưng
là để kiện toàn.” (Mt 5,17). Cũng chính vì thế mà Chúa Cha mời gọi tất cả chúng ta từ nay hãy “vâng nghe lời Con chí ái của Người”.
Vâng lời được xem là một trong
những đức tính nhân bản cao quý của con người. Đến nỗi nếu thiếu đức tính này,
chúng ta không xứng danh là một con người.
Là phận con cháu, em út chúng ta
được dạy phải vâng lời ông bà, cha mẹ, anh chị.
Là người học trò chúng ta đón nhận được sự giáo dục của thầy cô nên chúng ta phải khiêm tốn nghe lời
thầy cô hướng dẫn.
Trong đời sống đức tin, chúng ta
được dạy phải vâng lời Thiên Chúa và những người thay mặt Chúa.
Qua bài Tin mừng hôm nay, Chúa
Cha đã dạy chúng ta phải vâng nghe lời Đức Giêsu rằng: “Này là con Ta
yêu dấu, hãy vâng nghe Lời Người.” (Mc 14,9). Lời của Đức Giêsu được
thể trong toàn bộ cuốn Tin mừng. Vì thế, thực hành theo Tin mừng là chúng ta
vâng nghe lời Đức Giêsu. Và đó cũng là cách chúng ta thể hiện lòng yên mến Đức
Giêsu. Vì, chính Đức Giêsu đã dạy: “Ai yêu mến Thầy, thì sẽ giữ Lời Thầy…” (x.
Ga 14,21).
Lời của Đức Giêsu được thể hiện
qua Giáo huấn chính thức của Hội Thánh, qua Đức Giáo Hoàng, các Đức Giám Mục.
Lời của Đức Giêsu được thể hiện
qua những lời dạy bảo chính thức của các vị bề trên, qua ông bà, cha mẹ, anh
chị, thầy cô…Vậy chúng ta hãy biết vâng nghe Lời Chúa qua những lời khuyên dạy
của quý bề trên. Được như vậy chúng ta mới trở nên con người dễ thương dễ mến.
Tấm gương vâng lời của tổ phụ
Abraham. Cho dẫu
đang sống giàu sang và sung túc ở thành Ur thuộc dân Calđê, nhưng Thiên
Chúa lại gọi ông bỏ lại tất cả
để đi đến một vùng đất vô định, vậy mà ông lại sẵn sàng vâng phục thánh ý Chúa.
Cho dù phía trước còn mịt mù và tương lai không có gì bảo đảm. Vậy mà ông luôn tin
tưởng tuyệt đối vào Thiên
Chúa và sẵn sàng
đi theo sự hướng dẫn của Người.
Kết quả cho thấy: tất cả những gì Thiên Chúa hứa với ông Người đã
thực hiện và Abraham xứng đáng trở thành cha của những kẻ tin. Ước
mong rằng, mỗi chúng ta cũng cần có tinh thần vâng phục TC như tổ phụ Abraham
theo như sứ điệp lời Chúa hôm nay nhắc bảo, nhờ đó mà đời sống của ta được
biến đổi mỗi ngày nên tốt lành
thánh thiện hơn hơn, xứng danh là kitô hữu và là người con của Chúa. Amen.
Thứ hai: Lc 6, 36-38
Trong cuộc sống, có lẽ không ai
trong chúng ta muốn bị người khác dòm ngó, bới móc mình. Vậy chúng ta cũng đừng
làm cho người khác điều gì mà chính chúng ta cũng không ưa thích.
Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu mời
gọi chúng ta hãy trở nên con cái đích thực của Chúa bằng cách thể hiện lòng
nhân từ với tha nhân theo mẫu gương của Chúa: “Biết tha thứ và cho đi” hay ít
nhất đừng tước lấy quyền của Chúa mà xét đóan và kết án anh em mình.
Truyện kể:
Ông bà già nọ rất yêu quý cháu
nội đích tôn của mình. Một hôm hai ông bà ngồi bên nhau xem cháu nội ngủ. Vì lẽ
thương cháu quá, bà nội lên tiếng bảo:
- Ông thấy không, hai con mắt nó
khi ngủ giống tôi như đúc vậy!
- Ông nội gật gù nói: À… thì
giống, nhưng chỉ khi nó ngủ thôi, còn khi nó thức cặp mắt nó có khác gì tôi
đâu.
- Ngắm xem cháu được một lúc, ông
lại lên tiếng: Bà xem, khi nó ngủ cái miệng nó giống in hệt tôi vậy đó!
- À thì lúc ngủ, còn khi nó thức,
ông trông cái miệng nó và miệng tôi có khác gì nào! Bà trả lời.
- Ông nội gật đầu bảo: Vậy tôi
biết lý do tại sao nó lại nói chuyện và ăn hàng nhiều rồi…(vì cái miệng giống
bà).
Mong ước lớn lao của ông bà cha
mẹ là làm sao con cái trở nên giống mình, ít nhất là ở hình thể bên ngoài. Nó
sẽ còn tốt hơn nếu con cái giống mình về cả tâm tính. “Con nhà tông không giống
lông cũng giống cánh”.
Thiên Chúa là người Cha giàu lòng
yêu thương, cũng muốn chúng ta là những người con trở nên giống Người.
Niềm vui và hãnh diện của cha mẹ
là con cái giống mình. Cũng thế Thiên Chúa Người Cha của mọi người Cha sẽ vui
mừng và hãnh diện biết mấy nếu chúng ta nên giống Chúa.
Thiên Chúa là Đấng Nhân Từ, vì
thế Người cũng mong chúng ta phải có lòng nhân từ như Người.
Để thể hiện lòng nhân từ, một mặt
Chúa dạy chúng ta “đừng xét đoán” và “đừng kết án” ai cả. Mặt khác cách tích
cực “hãy tha thứ” và “hãy cho đi”.
Nhưng hình như do hậu quả của tội
nguyên tổ và ảnh hưởng của bầu khí hận thù chống đối của Satan xưa, nên chúng
ta thường làm ngược lại điều Thiên Chúa mong muốn.
Chính chất độc tội nguyên tổ đã
tiêm vào người ta và bầu khí ô nhiễm chống đối của Satan thấm nhập hồn ta nên
hình dáng chúng ta đã bị biến dạng, tâm tính chúng ta bị biến chất, không còn
là hình ảnh tốt đẹp của Chúa nữa; cung cách đối xử với nhau không còn dựa trên
tình yêu, lòng nhân từ của Chúa nữa.
Chúng ta thường thích xét đoán
người khác hơn xét đoán chính mình. Chúng ta thường thích lên án người khác hơn
lên án chính mình. Trong khi Thiên Chúa là Đấng toàn thiện, chí thánh, uy quyền
nhưng Chúa không hề xét đoán hay lên án mà một mực tìm cách cứu vớt và luôn
kiên nhẫn chờ đợi kẻ có tội ăn năn sám hối để Người tha thứ.
Thiên Chúa là Tình Yêu và là Đấng
nhân từ giàu lòng thương xót. Chúa muốn chúng ta hãy trở nên giống Người bởi
chính Người là Cha chúng ta.
Niềm vui và hảnh diện của Cha là
nhìn thấy con cái cố gắng để trở nên giống mình. Và bình an và hạnh phúc của
con cái chỉ có được khi biết vâng lời Cha và noi theo nếp sống tốt đẹp của Cha
mẹ mình.
Xin Chúa cho chúng con, những
người con Chúa ngày càng giống Chúa nhân từ quảng đại. Không bao giờ xét đoán,
phê bình chỉ trích, nói hành nói xấu, cáo gian ai. Trái lại luôn có cái nhìn
ngay thẳng và trong sáng. Luôn biết nghĩ tốt, nói tốt, làm tốt cho mọi
người. Biết cho đi không cần toan tính. Nhất là biết sẵn sàng thứ tha cho nhau
như Chúa hằng tha thứ cho chúng con. Amen.
Suy niệm 2:
Nhân gian thương nói: “con nhà
tông không giống lông cũng giống cánh”. Cha mẹ rất vui khi con cái giống mình
và con cái cũng cảm thấy hạnh phúc khi biết mình giống cha mẹ. Giống về hình
thể và tâm tính sẽ là vinh dự biết mấy! Cũng vậy Thiên Chúa là Cha của
chúng ta. Người cũng sẽ rất vui khi thấy ta giống Người về lòng nhân từ hay tha
thứ.
Điểm nhấn của đoạn tin mừng chúng
ta vừa nghe, Chúa Giêsu nhắc nhở chúng ta về mối tương quan giữa con người với
nhau. Mối tương quan này chính là tiêu chí và là nền tảng để Chúa đánh giá về
mối tương quan giữa chúng ta với Chúa. Nếu chúng ta sống nhân từ hay tha thứ
cho anh em mình thì Chúa sẽ bao dung tha thứ cho ta. Nếu chúng ta dám quảng đại
cho đi thì Chúa sẽ bù đắp lại cho ta dư đầy. Còn ngược lại, nếu ta xét đoán
người khác thì chính Chúa cũng sẽ xét đoán chúng ta; chúng ta không tha thứ cho
người khác Chúa cũng không tha cho ta và nếu ích kỉ không dám hy sinh cho đi
thì Chúa cũng bù đắp cho chúng ta.
Xét đoán chủ quan, sống ích kỉ,
thiếu lòng bao dung dấu chứng cho thấy con tim bị lỗi nhịp và cái nhìn bị lệch
chuẩn. Vì thế rất cần thanh luyện lại con tim và chỉnh sửa lại đôi mắt qua
việc cảm nhận tình yêu của Chúa dành cho ta và dùng ánh sáng lời Chúa mà soi
rọi lại đời sống của ta. Nhờ đó ta mới nhận ra lòng nhân từ của TC dành cho ta
mà thay đổi đời sống sao cho nên giống Chúa.
Thứ ba: Mt 23, 1-12
Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu lên
án mạnh mẽ lối sống giả hình của các kinh sư và những người Pharisêu. Đồng thời
Chúa cũng kêu mời chúng ta hãy sống theo những gì họ dạy. Nhưng tránh làm theo
những gì họ làm. Bởi họ dạy một đàng, lại làm một ngã. Nói thì đúng, làm thì
sai. Dạy sống đạo đức, nhưng lại sống bất nhân.
Xin cho chúng ta biết can đảm
sống và làm chứng cho sự thật với lòng thành giữa một xã hội còn nhiều gian dối
và lọc lừa.
Chuyện
vui:
Để phân biệt được đâu là người
Việt, đâu là người Trung Quốc, đâu là người Nhật và đâu là người Mỹ, người ta
dựa vào hai yếu tố: “Nói” và “Làm”
Người Mỹ: nói gì thì làm đấy.
Người Nhật: nói rồi mới làm.
Người Trung Quốc: làm trước nói
sau.
Còn người Việt Nam: nói một
đàng làm một nẻo.
Tin mừng hôm nay cho thấy một mặt
Chúa Giêsu lên án lối sống giả hình của các Kinh sư và Pharisêu, mặt khác Chúa
cũng muốn chỉ cho các môn đệ và chúng ta hiểu được đâu mới là giá trị đích thật
của lòng đạo đức.
- Người có lòng đạo đức trước hết
cần phải thống nhất đời sống.
Thống nhất đời sống nghĩa là làm
sao hiệp nhất giữa cái “là” và cái “làm”; giữ "tâm tình", “lời nói”
và "việc làm” phải xuyên suốt với nhau.
Những Kinh sư và Pharisêu giảng
dạy rất hay, nhưng họ không hề làm và sống theo những gì họ nói. “Nói một
đàng làm một nẻo”; “ngôn hành bất nhất”. Nên Chúa Giêsu đã không ngần ngại
lên tiếng cảnh báo dân chúng: “Những gì họ nói với các ngươi, hãy làm
và tuân giữ, nhưng đừng noi theo hành vi của họ.” Hình như họ
thích “buộc những bó nặng và chất lên vai người ta, còn chính họ lại
không muốn giơ ngón tay lay thử.”
ĐGH Phaolô VI cũng đã có lần cảnh
tỉnh GH cũng như tất cả chúng ta: "Con người ngày nay họ cần chứng
nhân hơn thầy dạy, và nếu họ tin vào lời thầy dạy thì chính thầy dạy đó là
chứng nhân.” (Tông huấn Evangelii Nuntiandi, s 41).
- Người có lòng đạo đức thật sự
thì luôn biết sống khiêm tốn.
Những Kinh sư và Pharisêu lúc nào
cũng tự hào cho mình là người đạo đức hơn người. Nên không lấy gì làm ngạc
nhiên khi thấy họ thích “nới rộng thẻ kinh, may dài tua áo”; cũng
như ham “muốn được chỗ nhất trong đám tiệc và ghế đầu trong hội đường”
và “được bái chào nơi đường phố và được người ta xưng hô là “thầy”.
Tất cả những biểu hiện đó đã bộc
lộ rất rõ nét thái độ kiêu căng, tự mãn, hám danh nơi giới lãnh đạo tôn giáo Do
Thái thời bấy giờ. Nên họ không xứng hợp với những giá trị và tiêu chuẩn đúng
đắn nơi một con người đạo đức chân chính.
Xin Chúa giúp chúng ta biết can
đảm loại trừ lối sống phô trương, kiêu căng, giả hình ra khỏi đời sống, mà
yêu thích lối sống đơn sơ, chân thành và hiền hòa với mọi người. Nhất
là biết noi gương Chúa Giêsu yêu thương phục vụ mọi người, đặc biệt là
những người nghèo, bằng một tấm lòng trân quý, khiêm hạ với mong muốn làm đẹp
lòng Chúa và trở nên bạn nghĩa thiết với hết mọi người. Amen.
Suy niệm 2:
Tin mừng
hôm nay, Chúa Giêsu lên án mạnh mẽ lối sống giả hình của những kinh sư và biệt
phái. Bởi lẽ đời sống họ bất nhất, nói mà không làm; hay nói một đàng làm một
nẻo.
Trong
suốt 3 năm rao giảng tin mừng, Chúa Giêsu chỉ nói lời yêu thương, khuyến khích
nâng đỡ những ai lầm đường lạc lối và sẵn sàng nói lời tha thứ cho những tội
nhân biết ăn năn sám hối và đặt niềm tin vào Chúa. Ít khi nào thấy Người lên
án, khiển trách nặng lời với ai, ngoại trừ những người cứng lòng tin, trong đó
đặc biệt là giới lãnh đạo tôn giáo Do Thái thời bấy giờ là nhóm kinh sư và biệt
phái.
Qua những
lời khiển trách nặng lời của Chúa Giêsu dành cho họ, cho thấy tính chất nguy
hiểm của lối sống giả hình ảnh hưởng tiêu cực đến cá nhân và cộng đồng xã hội
to lớn như thế nào!
Kinh sư
và pharisêu là những người am hiểu luật lệ và là những nhà lãnh đạo tinh thần.
Là thành phần dành riêng để phụng thờ và tôn vinh Thiên Chúa và hướng dẫn đời
sống đạo cho dân. Nhưng vì muốn người khác tôn vinh và nể phục mình, nên họ sẵn
sàng chọn lối sống giả hình. Họ thích nói và biểu hiện việc đạo đức ra bên
ngoài chỉ vì lòng họ đầy kiêu căng tự mãn. Tất cả những việc làm của họ chỉ nhằm
đến là được người đời ca tụng. Nên họ: “thích được người khác chào hỏi dọc
đàng, thích ngồi những hàng ghế đầu trong đám tiệc cũng như nơi đền thờ; may
dài thêm tua áo…và thích người khác gọi là thầy!” Tất cả những biểu hiện đó thể
biểu hiện của lối sống tự mãn và muốn mọi thứ về phải được quy về mình, thay vì
Chúa. Muốn mình được tôn vinh thay cho Chúa. Nhận thấy lối sống giả tạo quá
tinh vi của những kinh sư và biệt phái nên Chúa Giêsu đã không ngần ngại khiển
trách nặng lời nhất để lên án lối sống bip bợm của họ.
Nói người
nghĩ ta! không khéo đời sống của ta cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Lắm khi chúng
ta chỉ thích nói những lời hay ý đẹp, nhưng ta lại không sống theo. Có khi
chúng ta chỉ thích giữ đạo hình thức với những tổ chức hoành tráng bên ngoài,
nhưng lòng thì trống rỗng. Có khi chúng ta chỉ muốn ghi danh vào sổ công giáo,
nhưng ta lại không sống niềm tin của mình. Lắm khi ta cũng siêng năng đến
nhà thờ tham dự thánh lễ, nhưng là để cho an lòng, chứ ta không thích vào nhà
thờ, không muốn thánh lễ kéo dài, không thích lắng nghe lời Chúa và dọn mình để
đón nhận Chúa Giêsu nơi bí tích thánh thể. Ta chỉ muốn đặt Chúa trong nhà thờ,
chứ không muốn Chúa hiệp hành cùng ta trong đời sống.
Xin cho
mùa chay này, mỗi người trong chúng ta biết hồi tâm chuyển hướng nhằm chấn
chỉnh lại đời sống sao cho giữa tư tưởng, lời nói và hành động luôn được thống
nhất với nhau như lòng Chúa hằng mong muốn.
Thứ tư: Mt 20, 17-28
Tham vọng thế gian: làm lớn, đứng
đầu là để được ăn trên ngồi trước, để hà hiếp, bốc lột người khác.
Tham vọng nước trời: làm lớn là
động lực trao dồi khả năng nhằm để phục vụ mọi người. Làm lớn không phải để
ngồi trên cao chỉ tay năm ngón, nhưng là cơ hội phục vụ nhiều người tốt hơn.
Khi còn ở đại chủng viện, cha tu
đức hay hỏi các thầy: tiêu chí đi tu để làm gì?
Dĩ nhiên các thầy thánh thiện thì
trả lời: để có điều kiện tốt hơn để phục vụ Chúa, phục vụ mọi người. Ít thầy
nào dám trả lời: đi tu để “làm cha”. Dẫu rằng lòng luôn ước muốn đi tu là để
“làm cha”. Bởi lẽ không làm linh mục, thì vào đại chủng viện làm gì?
Ước muốn làm linh mục của các
thầy chủng viện là ước muốn chính đáng. Nhưng cần xem lại quan niệm làm “cha
đời” và “cha đạo” như thế nào?
Theo Pastores Dabo Vobis, thì
linh mục phải là hiện thân của Đức Kitô trong tư cách: là Đầu và Tôi Tớ, là Mục
tử và hôn phu của Hội Thánh. Làm linh mục không vì mục tiêu danh vọng, thống
trị, nhưng để phục vụ với con tim hiền hậu và khiêm tốn.
Các tông đồ khi theo Chúa có lẽ
cũng luôn muốn mình được chỗ tốt nhất, được vinh dự, được làm lớn, làm thủ lãnh
để sai bảo người khác nên đã nhiều lần thố lộ ước muốn ấy bằng những cách thế
khác nhau:
Bằng cách trực tiếp đến xin Chúa
cho một anh ngồi bên hữu, một anh ngồi bên tả, như hai anh em Gia-cô-bê và
Gio-an con ông Dê-bê-đê.
Khi đi ngày không được thì đi
đêm, thấy đi đường thẳng không an toàn thì đi đường vòng. Khi ngại miệng xin xỏ
thì nhờ người thân như trường hợp mà tin mừng hôm nay thuật lại. Bà mẹ của hai
ông Gia-cô-bê và Gio-an đến thỉnh cầu Chúa Giêsu cho hai đứa con yêu của bà
được một cậu bên tả và một cậu bên hữu khi Chúa được vinh quang.
Các tông đồ khác tuy ngại không
dám bộc bạch ước muốn đứng đầu nhưng cũng đã tỏ ra khó chịu và bực mình với
Gia-cô-bê và Gio-an vì lòng ghen tỵ, không muốn cho hai anh em kia phần hơn.
Tập thể nào, tổ chức nào cũng cần
có người đứng đầu để điều khiển các sinh hoạt; không thể có cảnh “cá đối bằng
đầu” được.
Giáo hội cũng thế, cần có người
đứng đầu, lãnh đạo. Nhưng điều quan trọng Chúa muốn là đừng dùng địa vị của
mình để cai trị áp bức người khác, hay tự cao tự đại nhưng để phục vụ. Không
phải dùng quyền để bảo vệ cá nhân mình nhưng xử dụng quyền để bảo vệ quyền lợi
cho tất cả mọi người.
Lòng kiêu ngạo tranh đấu để làm
đầu mọi người vốn là điều không tốt, nhưng lòng ganh tỵ thì cũng chẳng hay ho
gì. Hai tật xấu này thường làm cản trở sự phát triển đời sống cá nhân và tập
thể về mọi phương diện, cần loại bỏ.
Tinh thần cạnh tranh cũng không
phải là xấu. Nhưng cạnh tranh để làm gì mới là điều đáng nói. Cạnh tranh mà
ghanh tỵ mà ghen ghét mà triệt hạ, đấu đá lẫn nhau thì đáng lên án.
Xin Chúa cho chúng ta luôn có
tham vọng tốt để phát triển tối đa khả năng Chúa ban và biết xử dụng những khả
năng đó để phục vụ cho mọi người mỗi ngày tốt hơn. Xin cũng cho chúng ta biết
từ bỏ thái độ ghen tỵ khi thấy người khác thành đạt và tốt đẹp hơn chúng ta.
Suy niệm 2:
Ước mong được làm lớn, đứng đầu
là điều chính đáng, không có gì xấu, nó chỉ xấu khi ước muốn ấy trở nên tham
vọng thống trị và hưởng thụ ích kỷ mà thôi. Đó chính là sứ điệp mà tin mừng hôm
nay Chúa muốn dạy cho các môn đệ cũng như cho chúng ta.
Đọc Phúc âm chúng ta gặp thấy ít
là 3 lần Chúa Giêsu loan báo về cuộc khổ nạn của Ngài. Nhưng đáng tiếc là cả 3
lần ấy đã không được các môn đệ lưu tâm và chia sẻ. Tệ hơn nữa, các môn đệ còn
tranh giành địa vị xem ai làm người làm lớn, đứng đầu trong anh em.
Lần thứ nhất (Mt 16, 21), sau khi
Chúa Giêsu loan báo về cuộc khổ nạn của Ngài, thì Phêrô đã đứng ra can ngăn và
phản đối quyết liệt đến nỗi Chúa Giêsu phải quở trách nặng lời với Phêrô là
“Satan”.
Lần thứ hai (Mt 17, 22-23), đang
khi đi dọc đàng, Chúa Giêsu loan báo về cuộc khổ nạn của Ngài, thì các môn đệ
chẳng những làm lơ như không nghe mà còn lại bàn tán với nhau xem ai là người
lớn nhất.
Lần thứ ba là hôm nay, sau khi
Chúa Giêsu nói về cuộc thương khó mà Ngài phải chịu, thì ngay lúc ấy bà mẹ của
hai ông Giacôbê và Gioan con của ông Dê-bê-đê lại đến van xin Chúa Giêsu cho hai
đứa con của bà được ngồi bên hữu và bên tả Chúa Giêsu sau này khi đất nước được
thành lập.
Đây không chỉ là ước mong của bà
mẹ mà còn là mong ước của hai người con bà. Bởi có lần hai ông này cũng đã từng
ngỏ lời xin với Chúa Giêsu hai chức quan to nhất.
Các môn đệ khác cũng không nằm
ngoài tham vọng ấy. Nên ngay khi bà mẹ hai ông này xin chỗ nhất trong thiên hạ
thì họ tỏ ra bực mình và đã tỏ ra thái độ khó chịu với hai anh em nhà Dêbêđê.
Chắc hẳn khi các môn đệ bỏ tất cả
để dấn bước theo Chúa Giêsu không chỉ vì ngưỡng mộ tài đức vẹn toàn của Thầy
Giêsu mà trên hết các ông còn mong muốn được một chỗ đứng quyền lực trong xã
hội, sau khi mà Chúa Giêsu giải phóng đất nước khỏi ác đô hộ của đế quốc Rôma
và thâu giang sơn về một mối.
Ước mong đó không xấu nên không
thấy Chúa Giêsu phản đối, cấm đoán, nhưng điều Ngài hướng đến làm lớn để làm gì
mới là điều quan trọng. Chính vì thế Ngài hỏi mới hỏi lại có “uống nổi chén
đắng không?”. Nghĩa là có chấp nhận hy sinh phục vụ và sẵn sàng chịu đau khổ để
chu toàn sứ vụ lãnh đạo không?
Rồi Ngài giải thích cho các ông
biết được sự khác biệt giữa quan niệm làm lớn theo kiểu thế gian và theo kiểu
nước trời như thế nào.
Làm lớn theo tinh thần của Chúa không
phải là để thống trị, không phải là để được ăn trên ngồi trước hay tìm tư lợi
cho riêng mình hay phe nhóm mình nhưng là để có cơ hội thuận lợi nhằm hy sinh
phục vụ ích lợi cho nhiều người hơn.
Ước mong làm lớn, đứng đầu không
chỉ là mong ước của bản thân mỗi người trong chúng ta mà còn là ước mong của
những người làm cha làm mẹ. Đó là ước mong chính đáng với mong muốn để ta thêm
động lực phấn đấu thăng tiến bản thân, thay đổi cuộc sống mỗi ngày nên tốt hơn.
Xin cho chúng ta hiểu được ý
nghĩa của hai chữ “chức trách” trong nhiệm vụ lãnh đạo. Đối với người môn đệ
Chúa, chức vụ càng lớn thì trách nhiệm càng nặng nề; làm lớn theo tinh thần của
Chúa là phải khiêm tốn cúi xuống phục vụ mọi người với tinh thần hy sinh quên
mình vì lòng yêu mến chân thành.
Thứ năm: Lc 16,19-31
Mùa chay là thời gian thuận tiện để mời gọi chúng ta trở về sống lại các mối hiệp thông với Chúa, với nhau và với chính mình. Lời Chúa hôm nay nhắc nhở chúng ta về mối sống hiệp thông với tha nhân qua việc giúp đỡ những ai nghèo khổ với tình bác ái chân thành. Đó chính là cách thức đưa dẫn ta vào hưởng hạnh phúc nước trời.
Với cái nhìn tự nhiên theo thói đời thì ông phú hộ mà Chúa Giêsu nói đến trong bài tin mừng hôm nay, xem ra cũng đáng khen! Ông chẳng làm gì nên tội. Không ăn trộm ăn cắp ai, không cho vay ăn lời dù lãi chỉ bằng ngân hàng nhà nước, không lấn ranh chiếm đất ai cả cho dù là trong ý muốn. Ông cũng chẳng lê lết sang nhà hàng xóm để nhiều chuyện, cũng không thấy ông phiền trách hay nói hành nói xấu ai. Đời ông không hề cờ bạc, không số đầu số đuôi. Cho dẫu ông có lắm tiền nhiều của nhưng chẳng thấy ông đi bia om hay vào hàng quán ăn uống phung phí… sống được như ông thời nay xem ra đã là tốt quá còn gì!
Phải chi trái đất này chỉ một
mình ông thì không có gì để nói. Phải chi xã hội này mọi người đều giàu có như ông thì số
phận ông ta đâu có hẵm hiêu và đau đớn đến thế. Cũng tại cái anh Lazarô nghèo
nàn và bệnh tật hiện diện trên thế gian này nên cuộc sống giàu sang, sung sướng
của ông đã trở nên nguy hiểm, bất an. Bất an không vì sợ trộm cắp nhưng vì phải chia sẻ; nguy hiểm không vì tiệc tùng ăn uống linh đình nhưng vì luật tình yêu đòi buộc ông phải thực thi tình bác ái.
Cuộc đời luôn biến đổi
không dò. Hôm qua là chủ nay có thể là đầy tớ, hôm qua giàu có hôm nay lại nghèo khổ. Hôm nay là sung sướng thoải mái nhưng ngày mai biết đâu lại gian lao, khốn khổ… Cuộc đời của ông
phú hộ và Lazarô cũng đổi thay sau cái chết. Giàu có, sung sướng, tiện nghị,
yến tiệc linh đình nhưng thiếu chia sẻ bác ái đã trở thành vực sâu u tối giam hãm nhà
phú hộ muôn đời.
Chấp nhận đau khổ, bệnh tật trong
thân phận nghèo nàn, khiêm tốn không hề than trách, nhưng một mực tin tưởng phó
thác vào tình thương Chúa như Lazarô, đã trở thành những bậc thang đưa ông lên cao vút đến nổi khoảng cách từ Lazarô đến nhà phú hộ xa vời vợi không thể qua
lại được.
Chúa sẽ xét xử chúng ta về những
việc làm bác ái ta đã làm hay không làm cho tha nhân. “Nào những kẻ
được Cha Ta chúc phúc hãy vào hưởng vinh quang cùng Ta. Vì xưa Ta đói các ngươi
đã cho ăn…..” (Mt 25, 34)
Như thế, ông phú hộ bị phạt không
vì ông ta lắm tiền nhiều của, cũng không vì ăn sang mặc đẹp, nhưng ông ta bị
phạt bởi vì ông không biết dùng của cải tiền bạc mà giúp đỡ người nghèo.
Xin chúa cho chúng ta biết vâng
lời Chúa và Giáo Hội, hằng ngày biết dùng của cải Chúa ban mà làm lợi ích cho
mình và tha nhân về phần hồn cũng như phần xác; và cho chúng con dù giàu hay
nghèo cũng luôn sống đẹp lòng Chúa, vâng theo thánh ý Chúa để mai sau được
hưởng hạnh phúc bên Chúa muôn đời.
Thứ sáu: Mt 21, 33-43. 45-46
Suy niệm 1:
Dụ ngôn ám chỉ ông chủ vườn
nho là Thiên Chúa.
Đầy tớ ông
chủ là các ngôn sứ.
Tá điền là những người khước từ,
không chấp nhận lời Thiên Chúa phán dạy. Cụ thể là giới tư tế Do Thái
giáo.
Người con trai của chủ vườn
nho là Giêsu.
Dụ ngôn vẽ lên hình ảnh đối lập
giữa tình thương, lòng bao dung, sự nhẫn nại của Thiên Chúa trước sự phản phúc
vì tham vọng ích kỉ và lòng độc ác của con người.
Bằng tình thương ông chủ đã tạo
lập vườn nho và chuẩn bị đầy đủ những phương tiện cần thiết để phát triển; rồi
tin tưởng giao phó cho tá điền chăm sóc, làm lợi.
Với tấm lòng bao dung, ông chủ đã
lần lượt gửi những đầy tớ tin cậy của mình đến để nhắc nhở, khích lệ các tá
điền làm việc có trách nhiệm, nhằm sinh lại nhiều hoa lợi cho chủ.
Cuối cùng với lòng nhẫn nại, ông
chủ đã gửi đến chính người con yêu của mình, với hy vọng các tá điền cảm nếm
được tình thương sự quan tâm của ông chủ mà thức tỉnh, lo chu toàn bổn phận.
Đổi lại tình thương của chủ là sự
bất cần của những tá điền. Họ không màn đến tình thương và sự tin tưởng của ông
chủ dành cho họ, nên họ đã chễnh mãn trong bổn phận canh
tác và chăm sóc vườn nho.
Đổi lấy tấm lòng bao dung của chủ
là sự ích kỉ tham lam bất chính của các tá điền nên đã dã tâm chiếm đoạt luôn
hoa lợi của chủ.
Đổi lấy sự nhẫn nại của chủ là sự
nhẫn tâm của các tá điền. Họ sẵn sàng ra tay manh động, độc ác giết chết luôn
người con thừa tự của ông chủ và không ngại vứt xác ra ngoài vườn.
Hình ảnh của các tá điền trên
không những ám chỉ các tư tế Do Thái xưa, mà ám chỉ đến mỗi chúng ta.
Ngày lãnh nhận bí tích rửa
tội, Chúa đã thương chọn tôi vào làm vườn nho
của Ngài. Ngài đã xây dựng luật lệ, lập nên các bí tích và dùng chính
Lời Ngài mà chỉ dạy, bảo vệ và nuôi dưỡng đời sống đức tin của chúng ta. Những
thứ ấy ví như hàng rào, bồn đạp nho, vọng gác trong vườn. Thế nhưng
vì sự chễnh mãn, chúng ta đã không nghĩ đến tình thương và sự ưu ái của Chúa,
không lo vun trồng đức tin Chúa ban nên đã gạt bỏ ngoài tai những lời Chúa dạy,
không buồn thực thi lề luật Chúa, không thiết tha với những ơn ích của các bí
tích mang lại.
Với mưu cầu lợi ích cá nhân,
chúng ta đã thực hiện những việc làm xấu xa trái lại với những lời nhắc nhở chỉ
bảo của các đấng bề trên, Giáo hội là sứ giả của Chúa, gây ra gương mù,
gương xấu cho những người trong gia đình, trong khu xóm…. Đó là
cách chúng ta giết chết những đầy tớ Chúa gửi đến.
Biết bao lần
trong đời sống, chúng ta cũng đã bỏ ngoài tai lời dạy của chính
con một Người là Đức Giêsu Kitô, Con yêu dấu của Chúa Cha. Ấy là chúng ta đã
nhẫn tâm giết chết chính Đức Giêsu con yêu dấu của Thiên Chúa!
Rõ ràng Chúa
muốn cứu độ mọi người, nhưng vẫn có những hạng người biết lề luật nhưng không
biết tuân giữ lề luật. Họ chỉ nói mà không thực hành. Chúa Giêsu đã nhiều lần
lên án họ và cảnh tỉnh cho họ biết Nước Trời cũng sẽ vuột mất khỏi tay họ.
Lạy Chúa xin
ban cho chúng con một tấm lòng thành để chúng con luôn sẵn sàng lắng nghe và
thực thi lời Chúa và Giáo huấn của Giáo Hội.
Suy niệm 2:
Trong cuộc sống này, điều quan
trọng nhất là mỗi người cần phải nhận thức được bản thân mình là ai, giá trị
mình là gì, chỗ đứng của mình ở đâu và mình cần phải làm gì? Đúng như người xưa
có câu: “biết người, biết ta, trăm trận trăm thắng”.
Đừng quá ảo tưởng về bản thân
mình để rồi phải nhận lấy kết cục bi đát đầy thảm thương như những tên tá điền
sát nhân trong dụ ngôn mà Chúa Giêsu đề cập đến trong đoạn tin mừng hôm
nay: “Ông chủ sẽ tru diệt bọn hung ác đó và cho người khác thuê vườn
nho để cứ mùa nộp hoa lợi”.
- Vì không
nhận thức được mình là ai. Nên những tá điền có ảo tưởng mình là ông chủ. Từ đó
tự mãn cho mình cái
quyền định đoạt mọi thứ, nên đã ra tay giết chết tất cả các đầy tớ, ngay cả người con yêu dấu của ông chủ sai đến nhắc nhở họ.
- Do không hiểu
được giá trị của mình nằm ở đâu, nên
những tá điền đã chểnh mảng không chu toàn tốt bổn phận canh tác vườn do ông chủ tin tưởng trao
phó. Họ không biết rằng cuộc đời họ chỉ có giá trị một khi biết vâng lời làm theo ý chủ
mình. Bởi lẽ số phận sống chết của họ hoàn toàn tuỳ thuộc vào quyết
định của ông chủ.
- Cuối cùng vì
không biết mình đang đứng ở vị thế nào, cứ ngỡ mình là chủ, trong khi mình chỉ là người
quản lý. Vì thế họ mới có tham vọng
chiếm hữu tất cả
vườn nho của chủ. Và sẵn sàng ra tay giết chết ngay cả người con thừa tự của chủ mình.
Vườn nho ấy là cuộc đời ta, gia
đình ta, GH và là xã hội… chúng
ta đang sống. Tá điền ấy là mỗi chúng ta được Chúa yêu thương tin tưởng đặt vào
nơi các môi trường ấy. Chính vì thế đừng quên mình là ai, giá trị mình ơ chỗ
nào, và vị thế và
trách nhiệm mình ra sao trước mặt Chúa là chủ của ta. Xin cho chúng
ta hiểu được mình là ai? Cảm nhận
được tình thương Chúa yêu ta như thế nào? Để ta cố gắng hơn trong việc chu toàn tốt bổn phận được Chúa
trao phó, với
tất cả lòng tôn kính và yêu mến ngài.
Thứ bảy: Lc 15,1-3.11-32.
Chúa là Người Cha nhân hậu, giàu lòng lòng yêu
thương, cảm thông và sẵn sàng tha thứ những lầm lỗi của chúng ta, một khi chúng
ta nhận ra sai lỗi và quyết tâm đổi mới đời sống. Đó là nội dung của sứ điệp
lời Chúa hôm nay gởi đến chúng ta. Xin cho chúng ta cảm nhận được tình yêu của
Chúa mà quyết tâm từ bỏ tội lỗi, quay về sống trong ân sủng của Người.
Người đời thường nói: con cưng là con hư. Nếu cưng
không đúng cách sẽ làm hư hỏng con cái.
Nhưng con đã hư rồi thì liều thuốc duy nhất để
chữa là tình thương.
Tin mừng hôm nay, không trình bày cho chúng ta
biết trước khi hai người con hư, người cha đã yêu thương chúng như thế nào.
Nhưng chỉ cho ta biết, người cha đã dùng tấm lòng yêu thương tha thiết để cảm
hóa hai đứa con sau khi chúng đã ra hư đốn.
Người con thứ: Nhẫn tâm cắt đứt tình cha và sẵn
sàng bỏ nghĩa anh em, gom lấy nữa phần gia sản gia đình ra đi phiêu lưu tìm cảm
giác lạ.
Từ nay thay vì ngủ nhà cha, anh ngủ nhà trọ. Thay
những bữa cơm đơn sơ ở nhà cha bằng những bữa tiệc linh đình nơi nhà hàng sang
trọng. Thay vòng tay yêu thương chân tình của cha già, bằng những vòng tay ân
ái gian trá của các kiều nữ trẻ trung xinh đẹp.
Nhưng khách sạn dù có thoải mái, cơm nhà hàng dù
có sang trọng đặc biệt, và nằm trong vòng tay của các kiều nữ xinh đẹp dù êm
ái, thì rồi anh cũng chẳng thấy bình an và hạnh phúc. Kết quả của phiêu lưu tìm
cảm giác lạ trong thác loạn đã làm anh tan gia bại sản, thân xác tiều tụy và
đau khổ, kiếp sống không ra con người.
Dẫu thế tình cha vẫn ấm áp như ngày nào. Vui mừng
chào đón người con như thuợng khách. Sẵn sàng tha thứ, yêu thương. Tình yêu vẫn
nguyên vẹn tha thiết và nồng nàn như xưa.
Người con cả cũng chẳng hơn gì đứa em hư hỏng. dù
cần cù lam lũ, không hề bất tuân lệnh cha. Nhưng đầu anh lại có nhiều toan
tính, lòng anh đầy ích kỷ và ghen tỵ. Trong khi mọi người vui mừng vì em mình
đã chết nay sống lại đã mất nay tìm thấy. Vậy mà anh lại kể công và phân bì với
em mình cùng cha già. Trong khi người cha không hề coi anh là người ngoài thì
chính anh lại xem mình là kẻ xa lạ vì không thừa nhận mình là con cha và là
người anh của đứa con thứ: “ Cha coi đã bao năm con hầu hạ Cha, thế mà
chưa bao giờ Cha cho lấy một con bê con để ăn mừng với bạn bè. Còn thằng con
cha kia (không phải là em con), sau khi nuốt hết của cải của cha với bọn đĩ
điếm, nay trở về, cha lại cho con bê béo ăn mừng”.
Thấu hiểu hết lòng con, người cha ra năn nỉ con
vào chia sẻ niềm vui và ân cần giải thích cho con hiểu rằng: nó là em con và
con là con cha. Cha muốn con vui trong phận làm con và làm anh và hãy vui mừng
và hãnh diện vì luôn được sống trong tình thương của cha.
Hình ảnh của hai đứa con trong dụ ngôn có lúc cũng
hiện diện nơi mỗi chúng ta. Có lúc ta cũng muốn chối bỏ chúa, bỏ đạo, bỏ nhà
thờ. Có lúc chúng ta cũng muốn phiêu lưu tìm cảm giác lạ quá độ của bia rượu,
thuốc lá, cà phê, trai gái, bất trung và sa đoạ như đứa con thứ. Cũng lắm lúc
chúng ta sống trong ít kỷ tham lam toan tính, tìm lợi mình, muốn hại người.
nuông chiều và nuôi dưỡng lòng ghanh tị. Cảm thấy khó chiụ khi ai đó giàu hơn
chúng ta, giỏi hơn chúng ta, đạo đức hơn chúng ta, được nhiều người thương mến
hơn chúng ta.
Chúa Người Cha thấu hiểu lòng của mỗi chúng ta.
Nhưng Chúa cũng là Đấng giàu lòng yêu thương tha thứ, mong muốn ta nhận ra lầm
lỗi mà sửa đổi. Mùa chay là mùa trở về, xin cho chúng ta biết bỏ
đi con đường đi hoang tội lỗi mà can đảm quay về nhà Cha để cảm nhận tình của
Cha yêu ta là dường nào. Nhờ thế ta quyết tâm đổi mới đời sống mỗi ngày nên tốt
hơn, hầu xứng đáng với tình yêu của Cha dành cho chúng ta.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét