SUY NIỆM LỜI CHÚA TUẦN XXIII THƯỜNG NIÊN
Lm. Nguyệt Giang
CHÚA NHẬT XXIII THƯỜNG-NIÊN C
Kn 9,13-18; Plm
9b-10.12-17; Lc 14, 25-33
Suy niệm 1:
Tin Mừng hôm
nay, Chúa Giêsu đưa ra những điều kiện cần thiết để trở thành môn
đệ đích thực của Chúa. Xin cho chúng ta tích cực làm theo lời dạy của Chúa
để trở nên môn đệ chính hiệu của Người.
Trong thời
buổi kinh tế thị trường như ngày hôm nay, trước khi đầu tư vào bất
cứ lĩnh vực nào, người ta cũng đều tính toán rất kỹ lưỡng
và chi tiết, kẻo thất bại sẽ gây tan nhà nát cửa và bị người khác chê cười.
Đầu
tư vào nước trời và tòng quân dưới cờ Giêsu quả là một quyết
định hệ trọng, có ảnh hưởng đến hạnh phúc đời này và cả đời sau. Vì
thế mà Tin mừng hôm nay, Chúa Giêsu nhắc nhở chúng ta phải biết
suy tính thật cẩn trọng.
Ví như người
muốn xây nhà, trước hết phải tính xem phí tổn bao nhiêu? Có khả năng làm nổi
hay không? Nếu không thì đừng nên khởi công, kẻo công trình đắp
chiếu, gây tổn phí và làm thiệt hại kinh tế.
Cũng
vậy, muốn chống lại quân thù kéo 20 ngàn quân vây đánh, là vua hay nhà
lãnh đạo quốc gia phải biết suy tính xem lực lượng mình có
khả năng để đối đầu với quân thù không? Nếu chỉ có 10 ngàn quân mà
lại không có kế sách nào hay, thì tốt nhất là nên cầu hòa, hoãn binh
là thượng sách, kẻo thua trận, nước mất nhà tan thì rất nguy hại.
Vậy những
sự đời như: xây nhà, đánh trận… mà người ta còn biết suy nghĩ tính
toán cẩn trọng như thế, thì hạnh phúc vĩnh cửu nước trời và theo làm môn đệ của
Chúa Giêsu là việc hệ trọng, không phải là chuyện đùa, nên rất cần phải chuẩn
bị thật tỉ mĩ và chu đáo. Vậy ta phải chuẩn bị những
gì?
Tin mừng hôm
nay, Chúa Giêsu chỉ cho chúng ta biết hai phương cách cần phải chuẩn bị, đó là:
là từ bỏ và vác thánh giá. Thực hiện được 2 phương cách trên, ta mới xứng đáng
trở thành môn đệ của Chúa Giêsu và nhờ đó mà ta mới có thể chiếm hữu được nước
trời.
Từ bỏ những
gì mình yêu thích cũng đồng nghĩa với việc vác thập giá, vì nó khiến ta cảm
thấy hối tiếc bởi thấy mình bị mất mác đau thương.
Từ bỏ tiền
bạc, của cải, danh vọng, tình thân…là những thứ bên ngoài ta, xem ra còn dễ.
Nhưng từ bỏ bản thân để thuộc trọn về Chúa quả là rất khó khăn. Thật khó
biết bao khi phải bỏ tính kiêu căng tự mãn, lòng ích kỷ tham lam,
bỏ ý riêng để vâng phục thánh ý Chúa hoàn toàn.
Nhưng
với tình yêu và ơn ban của Chúa, ta sẽ có đủ sức mạnh để
từ bỏ được mọi sự chóng qua ở đời này mà hướng đến những giá trị cao
quý để được làm môn đệ Chúa Giêsu và chiếm hữu được nước trời.
Tựa như các chiến sĩ, vì yêu quê hương đất nước nên các ngài đã anh dũng hy
sinh mạng sống mình để bảo vệ quyền tự chủ, độc lập và tự do. Tựa như người cha
người mẹ vì yêu thương con cái đã chấp nhận từ bỏ những thú vui riêng để hy
sinh tất cả cho con cái. Giống như các thánh tử đạo đã sẵn sàng từ bỏ mọi sự
ngay cả phải hy sinh mạng sống mình để sống trọn tình vẹn nghĩa với Chúa, chỉ
vì yêu.
Thiên Chúa là tình yêu nên Ngài đã bỏ trời cao xuống đất thấp ở với con
người. Vì yêu, Chúa đã sẵn sàng từ bỏ cả mạng sống để cứu độ nhân loại.
Từ bỏ là dấu chứng của tình yêu. Nếu chúng ta thực sự yêu Chúa thì tất
nhiên ta phải dám từ bỏ hy sinh. Điều kỳ diệu trong tình yêu là càng từ bỏ hy
sinh dâng hiến ta lại cảm thấy niềm vui dâng tràn bởi lẽ người mình yêu được
trưởng thành và hạnh phúc thì không có phần thưởng lớn nào sánh bằng.
Xin Chúa
giúp chúng ta có đủ sức mạnh ơn thánh để ta can đảm khướt từ mọi quyến rủ trần
gian mà làm theo ý Chúa muốn. Nhờ đó ta mới xứng đáng trở thành môn đệ chân
chính của Chúa và chiếm hữu được hạnh phúc nước trời.
Suy niệm 2:
Những tiêu
chí để trở thành môn đệ của Chúa Giêsu:
1. Từ bỏ
mình: Bỏ những thứ bên ngoài như cha mẹ anh chị, tiền bạc của cải, danh
vọng chức quyền...xem ra cũng còn dễ nhưng bỏ mình, bỏ ý riêng để vâng phục ý
Chúa và hướng dẫn của GH xem ra không dễ chút nào! Nhưng từ bỏ là quy luật
tự nhiên, muốn tiến bước và đổi mới mỗi ngày nên hoàn hảo và thích ứng hơn thì
cần phải từ bỏ. Từ bỏ những thứ chóng qua để đạt đến những thứ vĩnh cửu; từ bỏ
những giá trị trần thế để vươn tới những giá trị cao đẹp; từ bỏ con người cũ để
sống con người mới; từ bỏ tình thân để thuộc trọn về Chúa đó là những điều
chúng ta cần phải đánh đổi dù có phải hy sinh từ bỏ.
2. Vác thập
giá: Thập
giá được xem là những gánh nặng, lao nhọc, vất vả của cuộc sống.
Những thập giá có thể tự mình tạo ra; có khi do tha nhân chất lên vai ta, hay
do những nghịch cảnh bất ngờ xảy đến…Song song đó chính ta cũng có thể là
thập giá chất lên đời người khác. Rất có thể chồng là thập giá của vợ và
ngược lại; con cái có thể là thập giá của cha mẹ và ngược lại…
Chúa
Giêsu đã đến trần gian mang kiếp người, ngoại trừ tội lỗi nên Ngài cũng đã
phải đón nhận thập giá do nhân loại tội lỗi chất chồng lên. Ngài sẵn sàng đón
nhận và vác lấy tiến bước lên núi sọ để đóng đinh nó vào thập giá để tiêu diệt
và thánh hóa nó qua cái chết và sự phục sinh vinh quang của Ngài, đem
lại ơn cứu độ cho chúng ta: “Khi nào Ta bị treo lên, Ta sẽ kéo mọi sự
lên cùng Ta”.
Khi lãnh
nhận bí tích rửa tội, chúng ta đã được mời gọi trở thành môn
đệ của Chúa Kitô. Nên chúng ta cần phải ý thức và chấp
nhận từ bỏ mình với những tính hư nết xấu. Can đảm loại bỏ những
tham, sân, si. Khử trừ tính mê nết xấu và những điều bất chính. Bên
cạnh đó, chúng ta còn phải vui vẻ đón nhận thập giá của những bổn phận
hàng ngày để tiến bước theo Chúa trong yêu thương phục vụ.
Xin cho
chúng ta biết an vui vác lấy thập giá bổn phận hàng ngày trong tin yêu và can
đảm chấp nhận từ bỏ những gì không phù hợp với ý muốn của Chúa và giáo huấn của
GH hướng dẫn để mỗi ngày ta nên xứng đáng là môn đệ Chúa Giêsu hơn.
Suy niệm 3:
Theo thuyết tiến hóa
của nhà sinh vật học người Anh là ông Charles Darwin, ông cho rằng sinh vật bắt
đầu chỉ là những đơn bào, sau đó phát triển cao hơn thành sinh vật đa bào. Sự
phát triển lần lượt đi từ đơn giản đến phức tạp, rồi theo thời gian, trong thế
giới tự nhiên để cạnh tranh sinh tồn, sinh vật phải phát triển tối ưu những gì
tốt đẹp, đồng thời phải triệt tiêu đi những gì khiếm khuyết bất lợi.
Có thể giải thích nôm
na như sau: để tồn tại và phát triển trong môi trường cạnh tranh khốc liệt, sinh
vật sẽ tự rụng đi phần đuôi quá dài cho gọn gang hơn, bởi trước đó nó quá cồng
kềnh, khiến sinh vật này chạy chậm gây bất lợi trong việc săn bắt mồi cũng như
chạy trốn khi bị kẻ khác tấn công.
Lời Chúa hôm nay đề
ra những tiêu chí cần thiết để làm môn đệ của Chúa. Đó là phải biết từ bỏ mình,
đồng thời phải nhận lấy thập giá mình mà vác theo Chúa.
Từ bỏ mình là từ bỏ những
gì không phù hợp ý muốn của Chúa. Từ bỏ mình là từ bỏ “cái tôi” kiêu căng, tự
mãn; cùng với tính ích kỷ, tham lam, tính mê nết xấu trong con người của mình; đồng
thời phải biết chấp nhận mang vào mình thập giá như: chịu đựng những đau khổ,
hoạn nạn, những bệnh tật trong cuộc sống… Ngoài ra còn phải biết nâng đỡ anh
chị em về tinh thần cũng như vật chất để họ có được cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nói tóm lại: người
môn đệ của Chúa phải thực hiện một cách trọn vẹn đầy đủ bổn phận phụng thờ
Thiên Chúa và yêu thương tha nhân như Chúa yêu.
Mỗi ngày chúng ta hãy
cố gắng loại bỏ đi một tính hư tật xấu. Cụ thể như kìm hãm lại không nói những
điều không cần thiết làm ảnh hưởng đến mối tương giao với anh chị em đang sống
chung quanh ta.
Xin Chúa thánh Thần soi sáng, hướng dẫn giúp chúng ta biết lựa chọn những điều đẹp lòng Chúa và ra sức thực hiện, ngõ hầu chúng ta xứng đáng là môn đệ đích thực của Chúa.
Suy niệm 4:
Trong cuộc sống, muốn đạt được điều gì quý giá, chúng ta đều phải
trả giá: bỏ công, bỏ sức, bỏ cả những sở thích cá nhân. Chuyện kể rằng: có một
thanh niên trẻ ước mơ trở thành bác sĩ. Anh đã phải quyết định bỏ lại nhiều thú
vui tuổi trẻ: không còn la cà quán xá, không còn những chuyến du lịch xa, phải
thức khuya dậy sớm học tập, trực đêm, thậm chí bỏ cả kỳ nghỉ Tết để ôn thi. Có
người hỏi: “Sao lại tự làm khổ mình thế?” Anh mỉm cười: “Vì tôi muốn trở thành
bác sĩ giỏi để cứu người. Nếu không hy sinh bây giờ, tôi sẽ không bao giờ đạt
được điều mình mơ ước.”
Câu chuyện ấy cho chúng ta thấy: muốn đạt được mục tiêu cao cả,
phải dám từ bỏ và hy sinh.
Cũng thế, để trở thành môn đệ đích thực của Chúa Giêsu, Tin Mừng
hôm nay đề ra hai điều kiện ấy: từ bỏ
và hy sinh vác thập giá.
- Từ bỏ tiền bạc, của cải,
danh vọng, tình thân đã là khó;
- Từ bỏ bản thân, ý riêng,
tính kiêu căng và ích kỷ để vâng phục thánh ý Chúa lại càng khó hơn.
Vì thế, Chúa Giêsu nhắc nhở chúng ta cần phải tính toán kỹ lưỡng. Ngài dùng hai hình ảnh quen
thuộc để nhắc nhở chúng ta:
- Một người muốn xây nhà
trước hết phải tính toán thật kỹ phí tổn;
- Một vị vua muốn đem quân
ra trận cần cân nhắc lực lượng của mình thế nào.
Cũng vậy, việc theo Chúa không
phải là chuyện tùy hứng, nhưng là một quyết định hệ trọng liên quan đến hạnh
phúc đời này và đời sau. Nó đòi hỏi chúng ta phải suy tính, chuẩn bị kỹ lưỡng
để dấn thân cả đời.
Chúa Giêsu không chỉ đòi hỏi chúng ta từ bỏ và hy sinh để bước
theo Ngài, mà chính Ngài đã nêu gương cho chúng ta. Ngài đã chấp nhận đi con
đường thập giá, hoàn toàn từ bỏ ý riêng để vâng phục thánh ý Chúa Cha; đã sẵn
sàng từ bỏ trời cao để bước xuống đất thấp, bỏ đi vinh quang của một vị Thiên
Chúa cao sang để sống hòa nhập với thân phận yếu đuối mỏng giòn của chúng ta,
ngoại trừ tội lỗi. Cuối cùng Ngài đã tự hiến dâng mạng sống mình chết thay cho
chúng ta để mang lại ơn cứu chuộc cho nhân thế, vì quá yêu thương con người. Vì
thế có thể nói, từ bỏ và hy sinh chính là dấu
chứng của tình yêu.
Trong đời sống hằng ngày, chúng ta vẫn gặp thấy rất nhiều mẫu
gương của từ bỏ và hy sinh vì tình yêu:
- Người cha, người mẹ vì thương con cái chấp nhận hy sinh thú vui
riêng, thức khuya dậy sớm làm việc để chăm lo cho con cái;
- Các chiến sĩ vì yêu mến quê hương đất nước đã anh dũng hy sinh
mạng sống mình để bảo vệ Tổ quốc;
- Các thánh tử đạo đã sẵn sàng bỏ mọi sự, kể cả mạng sống để trung
thành với Chúa đến cùng.
Càng yêu, càng hy sinh; càng hy sinh, càng hạnh phúc.
Chúng ta được mời gọi học gương Chúa Giêsu và các bậc thánh:
- Dám bỏ tính ích kỷ để sống phục vụ;
- Dám bỏ ý riêng để sống theo ý Chúa;
- Dám bỏ của cải chóng qua để tìm kiếm của cải vĩnh cửu.
Nếu thật sự yêu Chúa, chúng ta sẽ nhận ra: việc từ bỏ không phải
là mất mát, nhưng là con đường dẫn tới niềm vui và sự tự do đích thực. Người có
tình yêu thật thì niềm vui của mình chính là khi người mình yêu được hạnh phúc.
Xin Chúa ban cho mỗi người chúng ta ơn can đảm và sức mạnh của Thánh Thần để dám khước từ những quyến rũ trần gian, biết vác thập giá và theo Chúa mỗi ngày. Nhờ đó, chúng ta xứng đáng trở thành môn đệ chân chính của Chúa và đạt được hạnh phúc Nước Trời.
Suy niệm 5:
Có một người cha trẻ có hai con nhỏ. Mỗi sáng ông dậy rất sớm đi làm công
trường để kiếm tiền nuôi gia đình. Ông thích đá bóng và cà phê với bạn bè,
nhưng từ ngày có con ông phải từ bỏ những sở thích đó, dành giờ buổi tối chơi
và dạy con học. Một lần, có người bạn hỏi: “Sao anh không sống cho mình, cứ hy
sinh mãi như vậy?”
Ông mỉm cười đáp: “Bởi vì tôi biết điều quý nhất tôi đang xây dựng không
phải là ngôi nhà bằng gạch, mà là hai tâm hồn nhỏ bé đang lớn lên.”
Câu chuyện ấy phản ánh chính cuộc
sống của quý gia trưởng, hiền mẫu chúng ta: hằng ngày hy sinh, vác thập giá,
đặt gia đình và Chúa lên trên sở thích riêng. Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta
nhìn lại hành trình ấy để sống đức tin cách khôn ngoan, yêu thương và hy sinh
hơn nữa.
1. Bài đọc 1: Tác giả Sách Khôn Ngoan thú nhận: “Ai
có thể biết được ý định của Thiên Chúa?” Con người trí khôn hạn hẹp, không
thể hiểu đường lối của Ngài nếu không nhờ Thánh Thần soi sáng.
Là gia trưởng, hiền mẫu, anh chị
em phải quyết định nhiều điều cho gia đình. Nếu chỉ dựa vào kinh nghiệm hay
tính toán cá nhân, dễ sai lầm. Lời Chúa hôm nay mời anh chị em khiêm nhường cầu
nguyện, xin Chúa ban khôn ngoan để nhận ra ý Ngài, và dạy con cái cũng biết tìm
ý Chúa trước mỗi chọn lựa quan trọng.
2. Bài đọc 2: Thánh Phaolô tha thiết xin ông Philêmôn đón nhận anh Ônêximô – người nô lệ bỏ
trốn – không còn như kẻ nô lệ nhưng như người anh em. Tin Mừng đã phá bỏ ranh
giới chủ-tớ, biến quan hệ quyền lực thành quan hệ yêu thương.
Trong gia đình, đôi khi cha mẹ –
con cái, vợ – chồng cũng có khoảng cách, hiểu lầm. Lời khuyên của Thánh Phaolo
dạy chúng ta nhìn nhau bằng ánh mắt đức tin: nghiêm nhưng nhân hậu, kỷ luật
nhưng tôn trọng. Khi con cái sai lỗi, thay vì lên án, hãy tạo cơ hội cho chúng
thay đổi; khi vợ chồng bất đồng, hãy tìm cách đối thoại và tha thứ. Đó là cách
chúng ta “đón nhận Ônêximô” trong chính gia đình mình.
3. Bài Tin mừng: Đức Giêsu nói: “Ai không vác thập giá
mình mà theo Ta thì không thể làm môn đệ Ta.” Người cũng ví như người xây
tháp phải tính toán, hay nhà vua ra trận phải lượng sức.
Theo Chúa không phải là cảm xúc
nhất thời, mà là chọn Chúa trên mọi mối quan hệ – kể cả những gì quý nhất. Là
cha mẹ, chúng ta được mời gọi đặt Chúa làm trung tâm gia đình: trước khi lo
tương lai con cái, hãy lo gieo đức tin cho chúng.
Vác thập giá mỗi ngày là chấp
nhận hy sinh, nhẫn nại trước khó khăn kinh tế, mệt nhọc công việc, giáo dục con
cái trong đức tin. Và như người xây tháp, chúng ta cũng cần có kế hoạch rõ
ràng, cầu nguyện và bàn bạc với Chúa trong từng quyết định lớn nhỏ.
Ông bà và anh chị em thân mến,
Ba bài đọc hôm nay giúp chúng ta
có ba bí quyết để xây dựng gia đình Kitô hữu:
1. Khôn ngoan: luôn tìm thánh ý Chúa trước mọi
chọn lựa.
2. Yêu thương: nhìn các thành viên gia đình
bằng ánh mắt đức tin, tôn trọng và tha thứ.
3. Hy sinh dấn thân: đặt Chúa là trung tâm và trên
hết để sẵn sàng từ bỏ những gì không phù hợp với ý muốn của Chúa và kiên trì
vác thập giá hằng ngày để theo Chúa.
Xin Chúa ban Thánh Thần soi sáng để mỗi người chúng ta rở thành “tư tế” trong gia đình – hướng dẫn con cái đến với Chúa, vun đắp đời sống đức tin, xây dựng mái ấm gia đình tràn đầy tình yêu và hy vọng trong Năm Thánh 2025 này.
Suy niệm 6:
Có
một người trẻ muốn chinh phục đỉnh núi cao. Trước khi đi, anh gom hết những gì
mình thích bỏ vào balô: nào là đồ ăn ngon, nào quần áo đẹp, nào dụng cụ giải
trí… Balô nặng trĩu, đi được nửa đường anh thở dốc, chân run. Một người leo núi
kinh nghiệm đi ngang nói: “Muốn lên tới đỉnh, cậu phải bỏ bớt gánh nặng.” Anh
đắn đo một lúc, rồi dừng lại bỏ bớt từng món xuống: bỏ bớt đồ ăn, bỏ quần áo
thừa, bỏ cả chiếc radio yêu thích… Balô nhẹ dần, anh tiếp tục leo và cuối cùng
đến được đỉnh núi, đứng ngắm toàn cảnh tuyệt đẹp mà trước giờ chỉ thấy trong
mơ. Anh thầm nghĩ: “Nếu không bỏ bớt, mình không bao giờ lên được tới đây!”
Cuộc sống chúng ta cũng giống như hành trình
leo núi. Ai cũng mơ ước đạt tới “đỉnh cao” của hạnh phúc thật. Nhưng muốn tới
đích, ta phải biết bỏ bớt gánh
nặng. Chúa Giê-su hôm nay nói với chúng ta: “Ai không từ bỏ hết những gì mình có thì không thể làm môn đệ tôi
được.” (Lc 14,33).
1. Từ bỏ: không chỉ là chuyện của
người tu
Chúa
Giê-su không chỉ nói với nhóm Tông đồ, mà Ngài còn nói với đám đông, bởi khi ấy
có “rất đông người đi đường với Ngài”
(Lc 14,25). Nghĩa là Ngài kêu gọi mọi Ki-tô hữu, dù là linh mục, tu sĩ hay giáo
dân.
Từ
bỏ không phải là bỏ học, bỏ việc hay bỏ gia đình, nhưng là đặt Chúa lên hàng đầu và sẵn sàng hy sinh điều
mình ưa thích để sống đúng với Tin Mừng:
- Từ bỏ hưởng thụ quá mức để dành thời gian
cầu nguyện, học tập, phục vụ.
- Từ bỏ chạy theo tiền bạc kiểu đầu tắt mặt
tối mà quên nghĩa vụ với Chúa, gia đình, cộng đoàn.
- Từ bỏ những thú vui ích kỷ, danh vọng, để
sống bao dung, hiền lành và chia sẻ.
Chính khi từ bỏ như vậy, trái tim ta mới tự do
hơn để yêu mến Chúa và tha nhân.
2. Từ bỏ và vác thập giá đi đôi với
nhau
Nếu
chỉ từ bỏ mà không vác thập giá thì chưa đủ; còn vác thập giá mà không từ bỏ
thì cũng không xong. “Thập giá” của bạn trẻ hôm nay là gì?
- Kiên nhẫn với bạn bè khó tính, với thầy cô nghiêm
khắc, với cha mẹ nghiêm khắc.
- Hy sinh chút tự do cá nhân để tham gia vào các
sinh hoạt mục vụ của họ đạo: dạy giáo lý, gia nhập vào các giới và hội đoàn phù
hợp với khả năng và lứa tuổi mình để phục vụ ích lợi chung.
- Nói lời tích cực thay vì phê bình chỉ trích
trên mạng xã hội.
Đó là cách “vác thập giá” mỗi ngày. Những hy
sinh ấy làm chúng ta nên giống Chúa hơn.
3. Từ bỏ lớn nhất là từ bỏ cái
tôi kiêu ngạo
Cho
đi một ít tiền, một chiếc áo còn dễ; nhưng từ bỏ cái tôi ích kỷ, nóng nảy, thích
hưởng thụ khó hơn nhiều. Tuy khó, nhưng Chúa lại mời gọi chúng ta thực hiện
điều ấy. Vậy ta hãy:
- Khiêm tốn chấp nhận người khác, ngay cả khi
họ không dễ thương.
- Bỏ thói quen phán xét, để thay bằng lời
thông cảm.
- Bỏ thói quen giận dữ, để học hiền lành và
khiêm nhường như Chúa.
Chính sự từ bỏ bên trong ấy mới biến chúng ta
thành môn đệ thực sự của Đức Giê-su.
4. Môn đệ Đức Giê-su = bạn hữu của
mọi người
Người
môn đệ thật sự là người có trái tim giống Chúa: vui với người vui, khóc với
người khóc, sống đơn sơ và quảng đại. Khi các mục tử sống như thế, Tin Mừng mới
tỏa sáng. Khi các bạn trẻ sống như thế, ta mới trở thành chứng nhân sống động
giữa bạn bè và cho hết mọi người.
Đức Giê-su không lấy đi niềm vui của ta, nhưng
Ngài dạy ta từ bỏ những điều cản trở chúng ta tìm đến hạnh phúc thật. Ngài mời
gọi chúng ta vác thập giá với Ngài để đạt tới sự sống đời đời. Đó là con đường
hạnh phúc sâu xa chứ không phải nặng nề, vì chính Ngài đã nói: “Ách của Ta êm ái, gánh của Ta nhẹ nhàng.”
Xin Chúa giúp chúng ta can đảm từ bỏ điều không cần thiết, để tự do bước theo Chúa, vác thập giá mỗi ngày để trở nên môn đệ đích thực của Ngài.
Suy niệm 7: KHÔN NGOAN CỦA TIN MỪNG LÀ BIẾT TỪ BỎ ĐỂ THEO CHÚA
Câu chuyện chàng thanh niên giàu có trong Tin Mừng Matthêu (x. Mt
19,16-22) rất quen thuộc với chúng ta. Anh ta giàu có, giữ luật cẩn thận từ
thuở nhỏ, nhưng lòng vẫn không bình an. Anh tìm đến Đức Giêsu và hỏi: “Tôi phải
làm gì để được sự sống đời đời?” Đức Giêsu nhìn anh với ánh mắt yêu thương và
bảo: “Con còn thiếu một điều: hãy bán những gì con có mà cho người nghèo, rồi
đến theo Ta.” Nghe thế, anh buồn bã bỏ đi, vì của cải quá nhiều.
Anh khôn ngoan trong tính toán đời
này, nhưng “khờ dại” trước mặt Chúa. Vậy đâu mới là khôn ngoan thật?
Bài đọc I, tác giả Sách Khôn Ngoan nhắc chúng ta: “Ai trong loài người có thể biết được ý định của Thiên Chúa?” (Kn
9,13). Trí khôn chúng ta giới hạn, dễ bị gánh nặng trần thế lấn át. Ta cần
khiêm tốn mở lòng cho Thánh Thần soi sáng, để tìm ra đường hướng khôn ngoan
đích thực.
Đức Thánh giáo hoàng Gioan Phaolô
II khẳng định: “Khôn ngoan đích thực là biết đặt Thiên Chúa làm trung tâm đời
mình” (PDV 55).
Còn trong bài Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu đưa ra những điều kiện
tiên quyết cho những ai muốn đi theo làm môn đệ Ngài, đó là phải chấp nhận từ
bỏ và vác thập giá mình: “Ai đến với Ta
mà không dứt bỏ… thì không thể làm môn đệ Ta” (Lc 14,26-27). Nghe qua có vẻ
“ngược đời”, nhưng chính sự “ngược đời” ấy lại là lẽ khôn ngoan trước mặt Chúa.
Theo Chúa không phải để gom góp,
nhưng là từ bỏ để trái tim ta được tự do chọn Chúa làm gia nghiệp duy nhất đời
mình. Để giúp chúng ta hiểu thêm về nghịch lý trên, người ta kể câu chuyện sau:
Một anh thanh
niên thích leo núi quyết định chinh phục đỉnh cao nhất. Anh mang balô thật
nặng: nào đồ ăn, nước uống, máy ảnh, kỷ niệm… Càng lên cao, đường dốc, chân
mỏi, thở gấp. Gặp một cụ già tay không xuống núi, anh hỏi: Thưa cụ, sao cụ leo
núi dễ vậy?
- Cụ cười
hiền nói: Con ạ, lên càng cao không khí càng loãng. Ai còn ôm quá nhiều sẽ
không leo nổi. Muốn lên đỉnh, con phải bỏ dần những thứ không cần thiết.
Anh nghe lời, bỏ dần từng món, thấy nhẹ hơn và cuối cùng lên tới
đỉnh, ngắm cảnh hùng vĩ mà anh hằng mơ ước.
Đi theo Chúa cũng vậy. Nghe thì
“ngược đời”. Nhưng chính khi dám bỏ bớt những vướng víu: tiền bạc, danh vọng,
tự ái...trái tim ta mới nhẹ nhàng. Đó cũng là điều mà Thánh Phaolo đã cảm nhận,
khi xác quyết: “Tôi coi tất cả như rác để
được Đức Kitô” (Pl 3,8).
Đức Giêsu không chỉ kêu gọi chúng ta từ bỏ, mà chính Ngài đã sống
điều ấy:
- Từ bỏ trời cao xuống đất thấp. Bỏ địa vị Thiên Chúa để làm người
nghèo. Bỏ quyền năng để chịu yếu đuối, bỏ vinh quang để vác thập giá, bỏ sự
sống để chết cho nhân loại. Đỉnh cao là Ngài từ bỏ ý riêng để vâng phục Chúa
Cha: “Đừng theo ý Con, mà xin vâng ý Cha”
(Mt 26,39).
Như vậy, từ bỏ không phải hủy diệt, nhưng dẫn đến sự sống; không
phải đánh mất, nhưng tìm thấy chính mình trong tình yêu; không phải điên dại,
nhưng là khôn ngoan vì đặt trọn niềm tin vào Thiên Chúa, Đấng trung tín. Hiểu
ra chân lý ấy nên:
- Các Thánh Tử
Đạo Việt Nam: chọn Chúa hơn mạng sống, chịu cực hình nhưng không chối bỏ đức tin. Các
ngài khôn ngoan vì chọn lấy phần thưởng vĩnh cửu.
- Các nhà truyền giáo hôm nay: âm thầm phục vụ người nghèo, người bệnh, người khuyết tật vì các ngài đã
thấm nhuần lời Chúa: “Điều gì các ngươi
làm cho một trong những anh em bé mọn nhất là làm cho chính Ta” (Mt 25,40).
Nên trở nên những người khôn ngoan trước mặt Chúa.
- Thánh Phanxicô
Assisi, khi nghe lời Chúa nói: “Đừng mang theo vàng bạc…”, ngài liền
dứt khoát từ bỏ mọi sự, chấp nhận sống nghèo khó, sẵn sàng hiến thân trọn vẹn đời
mình phụng sự Chúa. Có thể nói ngài là “người khôn ngoan đến điên dại vì Tin
Mừng.”
Khôn ngoan Tin Mừng là dám chọn Chúa trên hết, dám sống cho tình
yêu, dám hy sinh vì những giá trị của Tin Mừng. Đó là khôn ngoan biết “mất” để
được tất cả, biết từ bỏ để tìm thấy sự sống.
Đức Thánh Cha Phanxicô đã nói:
“Khôn ngoan của Tin Mừng là bước ra khỏi chính mình, để sống tự do trong Chúa
Kitô và trao ban tình yêu cho tha nhân” (Bài giảng 7.4.2013). Khôn ngoan Chúa
đòi hỏi không phải giữ lại, mà là trao ban.
Anh chị em thân mến,
Hãy nhớ hình ảnh người leo núi và chàng thanh niên giàu có: chỉ những
ai dám buông bỏ những vướn bận tiền bạc, của cải vật chất...thì mới mong lên
được đỉnh cao của tự do và vươn tới hạnh phúc đích thực là sự sống đời đời làm
gia nghiệp. Cũng vậy, chỉ khi nào ta dám từ bỏ, ta mới có tự do để yêu thương
và thanh thản bước theo Chúa đến cùng.
Xin Chúa Thánh Thần soi sáng để chúng ta luôn biết khôn ngoan chọn
Chúa là gia nghiệp, và “coi tất cả như rác” để được chính Đức Kitô là là lẽ sống
đích thực của chúng ta. Amen.
Thứ hai: Mt
1,1-16.18-23
08/09: KINH
SINH NHẬT ĐỨC TRINH NỮ MARIA
Suy niệm 1:
Hôm nay GH
mừng kính lễ sinh nhật Đức Mẹ Maria, hiệp với tâm tình của Mẹ Maria, chúng ta
cùng dâng lên Chúa lòng tôn kính, yêu mến và cảm tạ vì “biết bao điều trọng
đại Chúa đã làm”. Một trong muôn điều trọng đại Chúa đã làm là ban cho chúng ta
được làm người, làm con Chúa, nhất là được đón nhận ơn cứu độ của Chúa.
Xin cho
chúng ta luôn biết noi gương Mẹ Maria biết tích cực mở lòng đón nhận mọi ơn ban
của Chúa và cố gắng chu toàn tốt bổn phận Chúa ban để loan báo niềm vui cứu độ
của Chúa đến cho mọi người.
1. Đức Giêsu
dẫu là Thiên Chúa tốt lành, thánh thiện và quyền năng vô cùng, vậy mà Ngài đã
chấp nhận đi vào dòng lịch sử nhân loại và sẵn sàng mang lấy thân phận con
người như chúng ta, ngoại trừ tội lỗi. Người đã chấp nhận sinh ra trong một
dòng tộc bao gồm đủ mọi thành phần. Trong đó có người tốt nhưng đa phần lại là
người tội lỗi, thiếu sót như: Gia-cóp dẫu là tổ phụ nhưng đã giành quyền trưởng
nam của anh mình là Ê-sau; Vua Đavít kính mến Chúa nhưng vì ham mê sắc dục nên
đã chiếm đoạt vợ của Urigia và nhẫn tâm gián tiếp giết chết Urigia vị cận tướng
trung tín với ngài; Vua Salômôn dẫu Chúa ban cho ơn khôn ngoan tột đỉnh nhưng
không tránh được lối sống sa đọa; bà Rút là phụ nữ dân ngoại; cô Tama lại là
gái điếm; bà Bathsheba vợ của ông Urigia, người đàn bà chấp nhận chung sống bất
hợp pháp với vua Đavít … Khi đi vào dòng tộc như thế, Chúa Giêsu muốn chung
chia kiếp người và để cứu độ con người.
Mỗi người
chúng ta khi sinh ra cũng được Thiên Chúa đặt vào trong một quốc gia, một dòng
tộc và sống trong một hoàn cảnh gia đình khác nhau. Nơi ấy có người tốt và
người xấu; môi trường đó có khi thuận lợi nhưng có khi bất lợi.
Xin Chúa cho
chúng ta biết vui lòng đón nhận tất cả mọi người và mọi nghịch cảnh nơi môi
trường chúng ta đang sống với niềm tin tưởng và phó thác vào tình thương và
quyền năng của Chúa.
2. Để trở
nên “Đấng Emmanuel, Thiên Chúa ở cùng chúng ta”. Từ thuở đời
đời, Thiên Chúa đã chọn Đức Maria và mời gọi Mẹ cộng tác với Ngài trong việc
cưu mang và sinh hạ Đấng Cứu Thế. Cho dẫu Mẹ không hiểu rõ về tất cả diễn tiến
trong đường lối của Chúa, nhưng Mẹ vẫn sẵn sàng “xin vâng” theo thánh ý Chúa,
cho dẫu gặp phải muôn vàn khó khăn đau khổ phía trước, Mẹ đã can đảm đón nhận
tất cả và cố gắng chu toàn sứ mạng Chúa trao một cách xuất sắc. Cũng thế do
tình thương và sự quan phòng của Chúa, mỗi người chúng ta cũng được Chúa cho
sinh ra trên trần gian này như Mẹ Maria, Chúa cũng trao ban mỗi người chúng ta
ơn được làm người, làm con Chúa với những bổn phận và sứ mạng có thể khác nhau…
Nhưng sứ mạng nào cũng cao quý và bổn phận nào cũng quan trọng, bởi lẽ sứ mạng
và bổn phận nào cũng nói lên kế hoạch tình thương nhiệm mầu của Thiên Chúa dành
cho ta.
Vậy xin Chúa cho chúng ta biết noi gương Mẹ Maria luôn trân trọng sứ mạng Chúa trao ban và ý thức chu toàn tốt nhất bổn phận của mình cách tốt nhất có thể trước mặt Chúa, với niềm hy vọng mỗi ngày trở nên hoàn thiện hơn theo gương Mẹ Maria trinh trong theo lời mời gọi của Chúa: "Anh em hãy nên hoàn thiện, như Cha anh em trên trời là Đấng hoàn thiện" (Mt 3,48).
Suy niệm 2:
Ngày
sinh nhật của Mẹ Maria là ngày chan chứa ân sủng, bởi lẽ “Từ nơi Mẹ, Mặt Trời
Công Chính là Đức Kitô đã xuất hiện”, mang lại ơn cứu độ và hy vọng cho toàn
thể nhân loại.
Trong
tâm tình con thảo, chúng ta cùng dâng lên Mẹ lời tạ ơn, chúc tụng và cầu xin.
Nguyện xin Mẹ thương gìn giữ, che chở và dẫn dắt chúng ta can trường bước theo
Chúa Giêsu và hăng say thi hành sứ mạng loan báo Tin Mừng Hy Vọng của Người
giữa lòng thế giới.
Hôm nay, toàn thể Giáo Hội hân hoan mừng Sinh
nhật Đức Trinh Nữ Maria. Các bài đọc Phụng vụ soi sáng cho chúng ta ý nghĩa
sâu xa của ngày lễ này:
- Bài đọc I (Mk 5,1-4) loan báo: “Từ ngươi, hỡi Bêlem, sẽ xuất hiện một vị
lãnh đạo chăn dắt Israel.” Lời tiên báo ấy được ứng nghiệm nơi Đức Maria,
người nữ đơn sơ ở Nazareth, được Thiên Chúa chọn làm Mẹ Đấng Cứu Thế.
- Thánh Vịnh đáp ca ca ngợi lòng thương xót Chúa
dành cho dân Người.
- Tin Mừng (Mt 1,1-16.18-23) công bố gia phả và
việc Đức Maria đón nhận Lời Thiên Chúa, để Đức Giêsu, đấng Emmanuel, “Thiên Chúa ở cùng chúng ta” được sinh
ra cho nhân loại.
Từ Lời Chúa hôm nay, chúng ta có thể dừng lại ở ba
điểm ngắn gọn:
1. Sinh nhật của Mẹ là niềm vui cứu độ.
Mẹ Maria xuất hiện như bình minh báo hiệu Mặt Trời
Công Chính là Đức Kitô. Mừng sinh nhật Mẹ là mừng ân huệ cứu độ đang đến với
trần gian. Chúng ta biết ơn Thiên Chúa vì đã ban cho nhân loại một người Mẹ
hiền.
2. Mẹ là mẫu gương của niềm tín thác.
Mẹ đón nhận ý định Thiên Chúa với tiếng “Xin Vâng”
trọn vẹn. Trong mọi biến cố cuộc đời, Mẹ hoàn toàn phó thác cho Chúa. Mẹ dạy
chúng ta biết mở lòng, để Chúa dùng mình thực hiện chương trình của Ngài.
3. Noi gương Mẹ, sống sứ mạng trong Năm Thánh.
Là con Mẹ, chúng ta được mời gọi không chỉ yêu mến
Mẹ mà còn bắt chước Mẹ: khiêm nhường, phục vụ, đem Chúa đến cho mọi người.
Trong Năm Thánh Hy Vọng này, xin Mẹ giúp chúng ta trở thành khí cụ bình an, đem
niềm hy vọng của Đức Kitô đến cho những người đang khát khao.
Xin Mẹ Maria đồng hành và cầu bầu cho từng người, để nhờ Thánh Lễ này, chúng ta được đổi mới, thêm lòng yêu mến Chúa và nhiệt thành thi hành sứ mạng loan báo Tin Mừng, góp phần lan tỏa ơn cứu độ của Chúa đến cho mọi người.
* Mùa thường niên: Lc 6, 6-11
Ý nghĩa và
mục đích của việc giữ luật ngày Sabat là gì? Đó là điều mà Chúa Giêsu sẽ cho
chúng ta biết trong bài tin mừng hôm nay. Chúng ta hãy chú tâm lắng nghe lời
dạy của Chúa mà áp dụng tích cực vào đời sống mình.
Ý nghĩa của
việc nghỉ ngày Sabat được khởi đi từ ý định của Thiên Chúa ngay từ khi sáng
tạo. Thiên Chúa tạo dựng vũ trụ và con người trong vòng 6 ngày, ngày thứ bảy
Chúa nghỉ ngơi. (x. St 1,1-8.27-28-2,3).
Trong dòng
lịch sử dân Do Thái, dân chúng đã hiểu và tuân giữ quy luật thiên định ấy. Nhất
là trong biến cố vượt qua Biển Đỏ cách lạ lùng, dân Do Thái đã được thoát khỏi
cảnh nô lệ bên Ai Cập nhờ sự can thiệp kỳ diệu của Thiên Chúa. Ý thức về quyền
năng quá lạ lùng của Thiên Chúa nên họ đã dành riêng một ngày Sabat để tôn thờ
và tạ ơn Thiên Chúa. Chính vì vậy mà ngày Sabat thuở ban đầu được xác định là
ngày kính nhớ tình thương tạo dựng và sự sống do Chúa tặng ban. Nhưng trải qua
dòng thời gian, ý nghĩa chính của ngày nghỉ Sabat đã bị những người Biệt Phái
làm sai lệch, nên Chúa Giêsu muốn xác định lại ý nghĩa và mục đích đúng đắn của
ngày này là để “làm việc lành và để cứu sống chứ không phải giết chết.” Vì thế,
Chúa Giêsu đã không ngần ngại làm việc lành, đó là vượt qua rào cản cấm kị vô
lý do những người Biệt Phái đưa ra mà ra tay cứu chữa cho người bị bại liệt
được khỏi và ban lại cho anh ta sự sống mới trong tâm hồn.
Ngày Sabat
của người Do Thái chính là ngày Chúa nhật của chúng ta hôm nay. Xin cho chúng
ta hiểu được ý nghĩa và mục đích của việc nghỉ ngày Chúa nhật để dành chút thời
giờ sống thân tình với Chúa; quan tâm giúp đỡ những người nghèo khổ, bệnh tật;
nâng cao kiến thức đạo đời, bồi dưỡng thể chất, tinh thần và đức tin... với tâm
tình biết ơn, tin tưởng, phó thác vào lòng thương xót của TC.
Thứ ba: Lc
6, 12-19
Suy niệm 1:
Tin mừng hôm
nay Chúa Giêsu cho ta biết được giá trị và sức mạnh của cầu nguyện. Xin cho chúng
ta biết siêng năng cầu nguyện, nhờ đó ta nhận ra được thánh ý của Chúa và đủ
sức chu toàn tốt những bổn phận của mình trong đời sống thường ngày.
Trong suốt
ba năm thi hành sứ vụ loan báo Tin mừng, Chúa Giêsu hằng xác định: “Lương
thực của Ta là làm theo ý Cha”. Nhưng làm thế nào để biết được ý Cha nếu
không cầu nguyện. Bởi cầu nguyện chính là cách thế gặp gỡ, tiếp cận, lắng nghe
để nhận ra thánh ý của Chúa Cha; nhờ đó mà Ngài mới có thể chu toàn được sứ vụ
do Chúa Cha trao phó.
Ngày sống
của Chúa Giêsu dù tất bật với bao công việc, nhưng Ngài vẫn dành “giờ vàng” cho
cầu nguyện. Phúc âm nhiều lần cho biết Chúa Giêsu dành thời gian sáng sớm tinh
sương để cầu nguyện: “Sáng sớm tinh sương, Người chỗi dậy, ra khỏi nhà,
đi đến một nơi thanh vắng và cầu nguyện tại đó.” (Mc 1,35). Nhất là
trong những lúc quyết định những việc hệ trọng, Chúa Giêsu lại càng cầu nguyện
cách tha thiết. Trong vườn cây dầu sắp bước vào cuộc khổ nạn “Ngài sấp
mình xuống đất và cầu nguyện nếu có thể được thì cho giờ đó đi khỏi Ngài. Ngài
nói: “Abba, lạy Cha, Cha có thể làm mọi sự, xin cất chén này đi khỏi Con; nhưng
không phải: Con muốn gì, mà là Cha muốn gì!” (Mc 14,35-36). Khi chọn
12 tông đồ để tiếp tục sứ vụ loan báo niềm vui Tin mừng cứu độ, Chúa Giêsu đã
thức suốt đêm để cầu nguyện: “Đức Giê-su đi ra núi cầu nguyện, và Người
đã thức suốt đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa.” (Lc 6,12)
Nhờ cầu
nguyện mà những quyết định và công việc của Ngài thực hiện luôn phù hợp với
thánh ý của Chúa Cha. Nhờ cầu nguyện mà Ngài có được cuộc sống an bình cho dẫu
gặp phải nhiều chống đối thử thách. Nhờ cầu nguyện mà Ngài múc lấy được năng
lượng và sức mạnh của Chúa Cha trao ban để ra đi rao giảng, chữa bệnh, trừ quỷ
và làm phép lạ không mệt mỏi.
Xin cho
chúng ta ý thức được giá trị cao quý của cầu nguyện mà can đảm hy sinh thời
gian cho việc gặp gỡ, lắng nghe và phân định theo sự hướng dẫn của Chúa Thánh Thần
qua việc cầu nguyện. Được vậy, ta mới thấy an vui trong đời sống vì có Chúa
hướng dẫn và ban ơn trong mọi hoạt động của đời sống chúng ta.
Suy niệm 2
Đoạn Tin
Mừng hôm nay để cập đến 3 vấn đề liên kết chặt chẽ với nhau, liên quan mật
thiết đến đời sống đức tin của người Kitô hữu:
1. Cầu nguyện trước khi quyết định
“Trong những ngày ấy, Đức Giêsu lên núi cầu nguyện, và Người đã thức suốt
đêm cầu nguyện cùng Thiên Chúa” (Lc 6,12). Trong đời sống, mỗi khi chúng ta đứng trước một chọn lựa quan
trọng, chọn nghề, chọn người bạn đời, hay chọn hướng đi cho gia đình..., chúng
ta thường đắn đo suy nghĩ rất nhiều. Tin Mừng cho chúng ta thấy chính Đức Giêsu
cũng trải qua những giây phút như thế: Người đã cầu nguyện suốt đêm trước khi
chọn các Tông đồ. Đây là bài học quý giá cho tất cả chúng ta: trước khi làm
việc lớn, từ chuyện gia đình, họ đạo đến công việc xã hội..., điều quan trọng nhất là tìm ý Chúa qua cầu
nguyện.
2. Ơn gọi và sứ vụ của người Kitô khởi đi từ Thiên Chúa
“Đến sáng, Người gọi các môn đệ lại, chọn lấy mười hai ông…” (Lc 6,13). Chúng ta cũng nằm trong số những người Chúa chọn và sai đi. Ngày
chúng ta lãnh nhận bí tích Rửa tội, Chúa đã đặt tên chúng ta và trao sứ mạng
cho chúng ta trong gia đình, họ đạo, xã hội. Không ai tự chọn mình, nhưng chính
Chúa gọi và sai ta đi.
3. Sứ vụ quan trọng Chúa muốn người
Kitô hữu thực hiện
Đám đông “tìm đến để nghe Người và để được chữa lành” (Lc 6,18). Chúa Giêsu
không chỉ giảng dạy, nhưng còn chạm vào nỗi đau của con người. Người chữa lành
bệnh tật thể xác và tâm hồn. Chúng ta cũng được mời gọi trở nên khí cụ bình an,
cảm thông, tha thứ, nâng đỡ anh chị em chung quanh.
Tóm lại: Lời Chúa hôm nay nói
với chúng ta ba điều quan trọng:
- Cầu nguyện trước mỗi quyết
định, xin Chúa ban ơn soi sáng và hướng dẫn chúng ta.
- Ý thức ơn gọi và sứ mạng của
mình là được Chúa chọn và sai đi, nên hãy nhiệt thành cộng tác vào việc xây
dựng gia đình và họ đạo.
- Nhiệt thành thi hành sứ mạng “chữa
lành”: bằng sự tử tế, lời nói hiền hòa, hành động yêu thương, tha thứ cho mọi
người.
Đức Giêsu đã cầu nguyện suốt đêm
trước khi chọn các Tông đồ; Người gọi từng người, trao sứ mạng và đem ơn chữa
lành cho muôn dân. Hôm nay, Người cũng đang gọi mỗi chúng ta.
Xin Chúa giúp chúng ta biết cầu nguyện trước mỗi chọn lựa, biết sống ơn gọi và thi hành sứ mạng mà Chúa trao ban hầu trở thành khí cụ bình an của Chúa giữa đời. Amen.
Thứ
tư: Lc 6, 20-26
Suy niệm 1:
Mong muốn lớn nhất của con người là được hạnh phúc thật. Nhưng làm thế nào để đạt được điều mong ước sâu xa đó? Tin Mừng hôm nay Chúa Giêsu sẽ hướng dẫn chúng ta. Vậy chúng ta hãy lắng nghe và thực hành lời chỉ dạy của Chúa để đời ta có được hạnh phúc đích thực.
Tin Mừng hôm
nay, Chúa Giêsu chỉ ra cho chúng ta biết đâu là con đường dẫn đến hạnh phúc
thật và đâu là con đường đưa dẫn đến những hiểm họa không ngờ.
4 cách thế
mà Chúa Giêsu hướng dẫn trong đoạn Tin Mừng thánh Luca hôm nay xem ra mâu thuẫn
với lối suy nghĩ của thế gian. Bởi lẽ những gì Chúa Giêsu coi là phúc thì thế
gian lại xem đó là họa và ngược lại những gì Chúa Giêsu xem là họa thì thế gian lại coi
đó là phúc.
Kinh nghiệm
cho thấy tiền bạc, của cải, danh vọng, lạc thú không thể đem lại cho con người
hạnh phúc đích thực. Đã bao vị vua quyền lực nhất thế gian có đầy đủ những thứ
mà người đời xem là hạnh phúc đều cảm thấy bất an và đều phải buông bỏ lại tất cả
sau cái chết. Giàu sang, danh vọng rồi cũng mất; no đủ dư đầy mãi rồi cũng chán; hoan hỉ vui cười rồi cũng ta biến; những lời tung hô chúc tụng cũng nhạt
nhòa. Vì thế gian này sẽ qua đi và cuộc đời con người rồi cũng sẽ kết thúc.
Điều quan
trọng là làm thế nào khi gặp những bất toàn, bệnh tật, đau khổ, túng nghèo… mà
vẫn có được hạnh phúc, đó mới là điều quan trọng. Muốn có được hạnh phúc thì
phải chấp nhận đón lấy những nghịch cảnh xảy ra trong cuộc sống bằng cách tập
đi vào con đường thập giá mà Chúa Giêsu đã đi; vì đó là con đường chính lộ dẫn ta
đến vinh quang phục sinh. Đó cũng chính là con đường đưa ta vào hưởng hạnh phúc
viên mãn trong nhà Cha trên trời.
Xin cho
chúng có được tinh thần buông bỏ những thứ chóng qua đời này mà nắm bắt những
giá trị bền lâu cao quý. Nhờ đó ta mới can đảm chấp nhận bước vào con đường
hẹp, đường thập giá, đường đưa ta đến bến bờ của hạnh phúc thật.
Suy niệm 2:
Ở đời luôn
có hai mặt thật và giả. Hạnh phúc cũng vậy. Có những thứ đem đến cho con người
hạnh phúc thật. Tuy nhiên cũng có những thứ chỉ đem đến cho con người hạnh phúc
giả tạo, không bền lâu. Điều nghịch lý là ai cũng mong muốn có được hạnh phúc
thật, nhưng rồi lại thích đi tìm những thứ chỉ mang đến hạnh phúc giả tạo,
chóng qua.
Xã hội ngày
nay, nhiều người cho rằng hạnh phúc là có 1,2,3,4,5 ( một là vợ đẹp, hai là con
ngoan, ba là nhà 3 tấm, bốn là xe 4 bánh và năm là du lịch 5 châu.). Thế nhưng
thực tế cho thấy, khi đạt được những điều mong ước ấy, con người vẫn không tìm
thấy hạnh phúc thật.
Như thế thì
tiền bạc của cải, vật chất tiện nghi, đam mê lạc thú nơi trần gian không lấp
đầy được khát vọng sâu xa nơi cỏi lòng con người và không là phương thế đưa đến
hạnh phúc thật. Vậy ta phải làm gì để có hạnh phúc thật?
Bài tin mừng
hôm nay, Chúa Giêsu chỉ cho chúng ta biết những phương cách để đạt đến hạnh
phúc đích thật. Đó chính là thực thi 4 mối phúc thật.
Điều đáng
nói là con đường 4 mối phúc thật mà Chúa Giêsu đề ra hình như đi ngược lại với
suy nghĩ thực tế của con người thời nay và lắm khi trở thành xa lạ ngay cả đối
với người Kitô hữu chúng ta. Vì con người thời nay vẫn còn bám víu quá nhiều
vào tiền bạc, của cải, danh vọng... nên không dám chấp nhận những phương cách
mà Chúa Giêsu đề ra: là tinh thần khó nghèo, từ bỏ, đau khổ ngay cả hy sinh vì
chính đạo để phục vụ tha nhân và nước Chúa.
Con đường 4
mối phúc không phải là viễn vong, mơ hồ hay bất khả thi nhưng là con đường
chính đạo. Bởi vì chính Đức Giêsu đã kinh qua và đã đạt đến hạnh phúc vinh
quang. Do đó muốn có hạnh phúc thật chúng ta không thể đi theo con đường nào
khác ngoài con đường Đức Giêsu đã đi và đã chỉ dạy. Con đường khiêm hạ, khó
nghèo, hi sinh từ bỏ và hiến thân cho tha nhân bằng tình yêu.
Các thánh
nam nữ mà chúng ta mừng kính hôm nay, tất cả đã hân hoan bước
vào con đường 4 mối phúc mà Chúa Giêsu đã vạch ra và hâm hở tiến bước với
lòng đầy niềm tin, nên tất cả đã đi đến đích điểm và đã lãnh nhận triều thiêng
vinh quang nước trời do Chúa tặng ban.
Xin Chúa
giúp chúng ta can đảm bước theo con đường các Thánh Nam Nữ đã đi, bằng
cách trung thành thực thi 8 mối phúc mà Chúa Giêsu vạch ra, nhờ đó chúng ta đạt
được điều mà mình hằng khao khát là hạnh phúc thật. Amen.
Suy niệm 3: ĐÂU LÀ HẠNH PHÚC THẬT
Một
lần kia, trong lớp học, cô giáo hỏi các em: “Theo các em, hạnh phúc là gì?”
-
Bạn A đáp: “Hạnh phúc là có thật nhiều tiền để mua mọi thứ mình thích!”
-
Bạn B nói: “Hạnh phúc là được nhiều người theo dõi và like trên mạng xã hội!”
-
Bạn C ngập ngừng rồi trả lời: “Hạnh phúc là… có bạn bè tốt và một trái tim bình
an.”
Cả
lớp cười ồ. Cô giáo mỉm cười và nói: “Ba câu trả lời khác nhau, nhưng các em có
để ý không? Tiền bạc hay nổi tiếng đều có thể mất đi; chỉ có bình an trong tâm
hồn và những điều tốt đẹp ta làm cho người khác mới là hạnh phúc thật và bền
lâu.
Câu chuyện vui trên gần gũi với điều Chúa Giêsu
muốn nói với chúng ta trong bài Tin Mừng hôm nay: hạnh phúc thật không nằm ở
tiền bạc, quyền lực hay danh tiếng, nhưng ở chỗ biết tin tưởng phó thác nơi
Thiên Chúa, sống đơn sơ, yêu thương và phục vụ. Ai sống như thế, dù bây giờ có
gian nan khốn khó, Thiên Chúa sẽ ban cho hạnh phúc tâm hồn và Nước Trời mai này.
Tin Mừng Luca trình bày bốn mối phúc và bốn mối
họa. Đây là “Bài giảng trên cánh đồng”, xem như là một tóm lược các giáo huấn
của Tin Mừng do Chúa Giêsu giảng dạy.
Thánh Luca trình bày cho ta biết: Bấy giờ Đức
Giêsu ngước mắt nhìn các môn đệ và công bố: “Phúc
cho anh em là những kẻ nghèo khó… Khốn cho các ngươi là những kẻ giàu có…”.
Khi công bố mạnh mẽ những điều ấy, Chúa
Giêsu không nhằm ca ngợi cảnh nghèo nàn, khốn khổ như một tình trạng tốt đẹp tự
nó, nhưng Ngài muốn khen ngợi “người nghèo trong tinh thần”, tức là
những người biết khiêm tốn, tín thác vào Thiên Chúa, không đặt hạnh phúc đời
mình trên tiền bạc, của cải, danh vọng hay quyền lực.
Chúa cũng không lên án của cải hay những niềm vui
chính đáng ở đời này, mà Ngài chỉ cảnh báo sự tự mãn, hưởng thụ, chạy theo danh
vọng quên mất Thiên Chúa và tha nhân.
Chúa Giêsu
đã đảo ngược tiêu chuẩn hạnh phúc thế gian: những ai bây giờ nghèo khó, chịu đói
khát, khóc lóc, bị bách hại... nếu trung tín với Chúa, sẽ được Ngài ban cho hạnh
phúc thật ở đời này và đời sau.
Xin Chúa giúp chúng ta không mưu tìm hạnh phúc nơi
tiền của, địa vị hay tiếng khen, nhưng chỉ tìm cách làm theo thánh ý Chúa và
yêu thương phục vụ mọi người. Xin cũng cho chúng ta cũng luôn biết sống tinh
thần nghèo khó là tin tưởng phó thác vào Chúa, nhờ đó ta mớ cảm nếm được hạnh
phúc thật nơi tâm hồn. Amen.
Thứ năm: Lc
6, 27-38.
Đâu là những
tiêu chí cần thiết để trở nên con cái Đấng tối cao và xứng đáng nhận lãnh phần
thưởng lớn lao do Thiên Chúa ban tặng? Thưa đó là:
1. “Hãy
yêu thương địch thù và làm ơn cho những kẻ ghét mình".
2. “Hãy
chúc phúc cho những kẻ nguyền rủa mình và cầu nguyện cho những kẻ vu khống
mình…”.
Thực hiện
những tiêu chí ấy do Chúa Giêsu đòi hỏi không phải là điều dễ dàng. Rất khó!
Khó nhưng không phải là không thể, bởi lẽ chính Chúa Giêsu đã nêu gương cho
chúng ta. Ngài đã yêu thương đến tận cùng bằng cái chết để cho nhân loại được
sống. Trên đỉnh cao thập giá, Ngài đã tha thứ cho những kẻ giết hại Ngài và cầu
xin Chúa Cha tha thứ cho chúng: “Xin tha cho chúng vì chúng không biết
việc chúng làm" (Lc 23, 34).
Ngài còn
hướng chúng ta đến mẫu gương cội nguồn Tình yêu nơi Thiên Chúa. Một tình yêu
phổ quát, dành cho hết mọi loài và mọi người không phân biệt màu da, chủng tộc,
tôn giáo. Không giới hạn giới tính nam hay nữ; hoàn cảnh giàu hay nghèo; tình
trạng tốt hay xấu… tất cả đều được Ngài yêu thương và chúc lành.
Tình yêu của
Chúa tựa như "mặt trời mọc lên cho người lành kẻ dữ, và cho mưa
xuống trên người liêm khiết cũng như kẻ bất lương" (x. Mt 5, 45).
Tình yêu cao vời ấy luôn thôi thúc và vẫy gọi chúng ta bước theo để xứng danh
là môn đệ Chúa và được xem là cao quý hơn những con người tội lỗi.
Nhờ bí tích
rửa tội, chúng ta được Thiên Chúa tuyển chọn vào đoàn dân thánh và trở thành
môn đệ của Chúa Giêsu. Xin cho chúng ta biết nghe theo lời dạy của Chúa
Giêsu để luôn sống: bao dung- tha thứ, quảng đại- hy sinh cho hết mọi người,
nhất là kẻ thù nghịch với chúng ta. Nhờ đó ta mới xứng danh là con cái Đấng Tối
Cao, và đón nhận được phần thưởng lớn lao do Thiên Chúa ban tặng.
Suy niệm 2:
Lời mời
gọi của Chúa Giêsu hôm nay là một thử
thách khá lớn đối với chúng ta, những người đang cố gắng sống
theo Tin mừng. Đức Giêsu mời gọi chúng ta thể hiện một tình yêu vượt lên
trên những giới hạn tự nhiên của con người như:
- Yêu
kẻ thù: Đây có lẽ là lời mời gọi khó khăn nhất. Làm sao có thể yêu
người đã làm tổn thương mình? Nhưng Chúa Giêsu muốn chúng ta vượt qua bản năng
trả thù, để sống một tình yêu tích cực hơn.
- Làm
ơn cho kẻ ghét mình: Hành động tích cực này đòi hỏi chúng ta phải vượt
qua cảm xúc tiêu cực của sự ghét bỏ, để mở lòng cho những người đối lập với
mình.
- Chúc
phúc cho kẻ nguyền rủa mình: Thay vì trả đũa, chúng ta được mời gọi
cầu nguyện cho những người đang mang trong lòng sự hận thù.
- Cho
đi mà không đòi hỏi: Đức Giêsu dạy chúng ta cho đi một cách vô điều
kiện, không mong đợi bất kỳ sự trả ơn nào.
* Tất cả
những lời mời gọi trên nhằm hướng chúng ta đến:
- Một lối sống
khác biệt: Chúng ta được mời gọi sống một cuộc sống khác biệt với thế
giới, một cuộc sống của tình yêu thương và tha thứ.
- Trở
nên giống Chúa: Bằng việc yêu thương kẻ thù, chúng ta đang trở nên
giống Chúa, Đấng luôn mở rộng vòng tay đón nhận mọi người.
- Mang đến
bình an: Khi chúng ta sống theo lời Chúa, chúng ta mang đến bình an và hy vọng
cho thế giới xung quanh.
Lạy Chúa
Giêsu, con cảm tạ Chúa đã ban cho con Lời Chúa hôm nay. Con xin Chúa giúp con
có thể yêu thương kẻ thù, làm ơn cho kẻ ghét mình, chúc phúc cho kẻ nguyền rủa
con, và cầu nguyện cho kẻ vu khống con. Xin Chúa ban cho con ơn khiêm tốn và
lòng bao dung để con có thể sống theo lời Chúa dạy. Amen. (St).
Suy niệm 3: Cl
3,12-17; Lc 6,27-38
Nếu để ý một chút, ta sẽ thấy hầu như mọi quảng
cáo trên TV đều nhấn mạnh đến việc “cho đi để nhận lại”: mua 1 tặng 1, góp vốn
để sinh lời… Nhưng hôm nay, Chúa Giêsu mời gọi ta đi ngược dòng: cho đi mà không mong nhận lại, yêu thương cả
kẻ ghét mình, chúc lành cho kẻ nguyền rủa mình. Đây là điểm khác biệt
căn bản của người Kitô hữu so với lối sống của thế gian.
Bài đọc 1: thư gửi tín hữu Cô-lô-xê, Thánh Phaolô nhắc chúng ta “hãy mặc lấy tâm tình từ bi, nhân hậu, khiêm cung, hiền hòa, nhẫn nại,
chịu đựng lẫn nhau và tha thứ cho nhau”. Cụm từ “mặc lấy” gợi hình ảnh mặc
áo mới: người Kitô hữu khi được rửa tội đã mặc lấy Đức Kitô. Áo đó là đức yêu thương, dây ràng buộc mọi sự
toàn thiện. Nếu chỉ dừng lại ở lòng đạo đức bên ngoài mà thiếu yêu thương, ta
giống như mặc áo đẹp nhưng bên trong lại không sạch.
Bài Tin Mừng, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta: “Anh
em hãy yêu kẻ thù”. Đây không phải khẩu hiệu đẹp mà
là lệnh truyền. Chúa không dạy
ta dung túng cho điều xấu, nhưng dạy ta đáp
lại bằng lòng nhân hậu thay vì hận thù:
- Ai
vả má bên này thì giơ má bên kia, nghĩa là từ chối trả thù.
- Ai
lấy áo ngoài thì cho luôn áo trong, nghĩa là vượt lên tính toán.
- “Anh
em hãy có lòng nhân từ, như Cha anh em là Đấng nhân từ”. Đây là chuẩn mực cao nhất.
Trong một thế giới dễ nóng giận, dễ “trả đũa”, lời
Chúa hôm nay thật sự gây sốc. Nhưng chính điều này làm nên căn tính người Kitô
hữu: ta giống Cha trên trời khi ta biết yêu thương và tha thứ.
- Từ đó đặt ra cho mỗi chúng ta những câu hỏi chấp
vấn:
1. Tôi có
thực hành yêu thương vô điều kiện không?
2. Trong gia đình, nơi làm việc, họ đạo… có ai tôi
đang ghét, đang tránh né?
Hãy bắt đầu từ điều nhỏ: một lời cầu nguyện cho
họ, một lời chúc lành, một hành động thiện chí. Đó là cách cụ thể để mặc lấy
Đức Kitô.
Anh chị em thân mến, người đời có thể nói: “khó
quá!”. Đúng vậy, nhưng hãy nhớ đây là ơn
gọi chứ không chỉ là cố gắng nhân loại. Chỉ khi kết hợp với Chúa, ta mới
có thể yêu như Chúa yêu. Thánh Lễ này chính là lúc ta được Chúa nuôi dưỡng và
ban sức mạnh để ta có thể ra đi thực hành lời Người chỉ dạy.
Xin Chúa giúp chúng ta mặc lấy đức yêu thương, để giữa một xã hội đầy tính toán, ta trở nên chứng nhân của sự nhân từ và tha thứ. Amen.
Thứ sáu: Lc
6, 39-42
Suy niệm 1:
Chúa dạy
chúng ta: “Các con phải nên trọn lành như Cha các con trên trời là Đấng
trọn lành”. Tuy nhiên Chúa không muốn chúng ta tự cao, tự đại cho mình tốt lành
thánh thiện hơn người khác rồi lên mặt dạy đời, xét đoán và lên án người
khác.
Xin cho
chúng ta biết khiêm tốn nhận mình còn nhiều thiếu sót và lầm lỗi mà biết lo sửa
đổi để mỗi ngày trở nên hoàn thiện hơn, hầu xứng đáng là con của Chúa.
Tin mừng hôm
nay Chúa Giêsu dạy chúng ta: “anh em đừng xét đoán để khỏi bị Thiên
Chúa xét đoán”. Khuynh hướng tự nhiên của chúng ta là thích xét đoán
người khác, bởi lẽ:
- Ta luôn
nghĩ mình giỏi hơn, hay hơn, tốt hơn, hiểu biết và thánh thiện hơn người khác.
- Do tính ác
nằm sẵn trong con người ta bởi ảnh hưởng tội nguyên tổ. Đúng như Tuân Tử đã
nói: "Nhân tri sơ tính bản ác."
- Do cái tôi
của ta quá lớn nên ta thích thống trị và hạ bệ người khác để nâng bốc mình lên.
Thật vậy,
khi xét đoán ai đó là ta tự đặt mình lên trên người ấy, muốn được người
khác nhìn nhận, quy phục và ngợi khen ta.
Sở dĩ Chúa
Giêsu dạy chúng ta chớ nên xét đoán người khác bởi vì:
- Quyền xét
đoán là quyền của Thiên Chúa: “Chỉ có một Đấng ra lề luật và xét xử, đó
là Đấng có quyền cứu thoát và tiêu diệt. Còn ngươi là ai mà dám xét đoán người
thân cận?” (Gc 5,12).
- Nhân vô
thập toàn, là con người ai cũng có những thiếu sót và tội lỗi, lắm khi tính hư
nết xấu và tội lỗi chúng ta còn lớn hơn người khác. Do đó Chúa Giêsu khuyên
chúng ta nên để ý đến cái “xà” trong mắt của mình hơn là quan tâm đến cái “rác”
trong mắt anh em. Và hãy lưu tâm lấy cái “xà” trong mắt mình trước đã hơn là
chỉ lo lấy cái “rác” trong mắt anh em.
- “Cầm đuốt
mà rê chân người”; “Bới lông tìm vết", " vạch lá tìm sâu”…Đó là căn
bệnh nguy hại ẩn sâu trong tâm hồn của mỗi người chúng ta. Nhưng hãy nhớ lời
Chúa dạy: “Anh em đừng xét đoán, để khỏi bị Thiên Chúa xét đoán”, để
đừng bao giờ tìm cách bươi móc lầm lỗi của người khác, rồi kết án buộc tội, làm
như vậy chắc chắn ta sẽ bị Thiên Chúa kết án.
Xin cho
chúng ta đừng bao giờ tước quyền của Thiên Chúa mà xét đoán và lên án anh em mình;
cũng đừng bao giờ đồng lõa hùa theo người khác để rồi nói xấu bôi nhọ hay lên
mặt dạy đời người khác. Trái lại cho chúng ta biết can đảm nói điều tốt lành
cho anh em, nhất là những người vắng mặt. Làm thế, ta mới được Thiên Chúa ghi
công. Bởi vì “anh em đong đấu nào, thì Thiên Chúa cũng sẽ đong cho anh em đấu
ấy”.
Suy niệm 2:
Tin
mừng hôm nay mời gọi chúng ta suy ngẫm về thái độ khi nhìn nhận và
xét đoán người khác. Đức Giêsu cảnh báo: "Người mù làm
sao dẫn được người mù? Cả hai sẽ cùng rơi xuống hố". Ngài muốn
nói rằng, muốn hướng dẫn, muốn dạy dỗ ai đó, thì trước hết mình phải biết mình,
phải có cái nhìn trong sáng và phải cảm nghiệm điều mình muốn hướng dẫn người
khác.
- Phải biết
mình: Trước khi chỉ trích lỗi lầm của người khác, chúng ta hãy nhìn sâu vào chính
mình. Liệu chúng ta đã thực sự hoàn hảo để có thể phán xét?
- Phải có
cái nhìn trong sáng: Đức tin giúp chúng ta có một "đôi mắt tâm hồn" để cảm nhận
sâu xa những giá trị bên trong của mỗi người.
- Phải cảm
nghiệm: Thay vì chỉ trích, chúng ta hãy cố gắng thấu hiểu và yêu thương người
khác. Bởi vì, ai cũng có những giới hạn và yếu đuối của riêng mình.
* Cho nên
những người có trách nhiệm làm: cha mẹ, người lãnh đạo cần phải nêu gương sáng
trước khi hướng dẫn người khác:
- Trong
gia đình: Chúng ta hãy cố gắng lắng nghe và thấu hiểu những khó khăn
của nhau.
- Trong
cộng đồng: Hãy xây dựng những mối quan hệ dựa trên sự tôn trọng và yêu
thương.
- Trong
xã hội: Hãy cẩn trọng với những lời phán xét vội vàng và thiếu căn cứ.
Xin Chúa cho
chúng ta có một trái tim bao dung và một cái nhìn nhân hậu để không vội vàng
phán xét và lên án người khác. Amen. (St).
Thứ bảy: Lc
6, 43-49
Nhớ Thánh
Gioan Kim Khẩu, giám mục, tiến sĩ Hội Thánh.
Thánh Gioan
Kim Khẩu, với danh hiệu "Kim Khẩu" (nghĩa là "miệng vàng")
đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong lịch sử Giáo hội. Ngài không chỉ là một nhà
thần học xuất sắc mà còn là một nhà giảng thuyết tài ba, một mục tử tận tụy và
một người bảo vệ công lý.
* Thánh
Gioan Kim Khẩu là một tấm gương sáng cho chúng ta noi theo:
- Lòng yêu
mến Lời Chúa: Thánh nhân dành cả cuộc đời để nghiên cứu và giảng dạy Kinh Thánh.
Ngài tin rằng Lời Chúa là nguồn sống và ánh sáng soi đường cho mỗi người. Qua
những bài giảng của mình, ngài đã giúp nhiều người hiểu sâu hơn về ý nghĩa của
đức tin và tìm thấy niềm an ủi trong Chúa.
- Sự trung
thành với giáo lý: Thánh Gioan Kim Khẩu luôn trung thành với giáo lý của Giáo hội. Ngài
không ngại đối đầu với những quan điểm sai lầm và bảo vệ đức tin một cách kiên
quyết.
- Lòng nhiệt
huyết phục vụ: Ngài không chỉ là một nhà thần học mà còn là một mục tử tận tụy. Ngài
đã dành nhiều thời gian và công sức để chăm sóc cho đoàn chiên của mình, đặc
biệt là những người nghèo khổ và bệnh tật.
- Sự can đảm
trong việc lên tiếng vì công lý: Thánh nhân không ngại lên tiếng chỉ trích
những bất công trong xã hội, dù phải đối mặt với sự chống đối từ những người có
quyền thế.
- Tầm quan
trọng của việc cầu nguyện: Thánh Gioan Kim Khẩu là một người cầu nguyện
không ngừng. Ngài tin rằng cầu nguyện là nguồn sức mạnh giúp chúng ta vượt qua
mọi khó khăn trong cuộc sống.
* Noi gương
Thánh Gioan Kim Khẩu, chúng ta hãy:
- Dành thời
gian đọc và suy niệm Lời Chúa: Hãy dành thời gian hàng ngày để đọc Kinh
Thánh và suy ngẫm về những lời dạy của Chúa.
- Sống đời
sống cầu nguyện: Cầu nguyện là cách chúng ta giao tiếp với Thiên Chúa. Hãy dành thời
gian để cầu nguyện mỗi ngày.
- Tham gia
vào các hoạt động của Giáo hội: Tham gia vào các hoạt động của Giáo hội giúp
chúng ta sống đời sống cộng đoàn và phục vụ tha nhân.
- Bảo vệ
công lý: Hãy lên tiếng chống lại bất công và bảo vệ những người yếu thế.
- Sống đời
sống khiêm tốn và phục vụ: Hãy học theo gương của Thánh Gioan Kim Khẩu,
sống đời sống khiêm tốn và phục vụ tha nhân.
Suy niệm:
Thống nhất
đời sống là bước đầu tiên để tiến tới hoàn thiện. Đó là điều mà Chúa Giêsu luôn
nhắc nhở các môn đệ cũng như mỗi chúng ta qua bài Tin mừng hôm nay.
Có thể nói
con đường xa nhất là con đường từ đầu đến tay. Ước muốn thì nhiều, nhưng biến
ước muốn thành hành động thì cả là một quảng đường dài. Cũng vậy nghe mà hiểu
đã là khó, huống chi đem ra áp dụng vào cuộc sống quả là một quá trình dài hơi
và lắm chông gai. Chính vì thế mà Chúa Giêsu mời gọi chúng ta hãy nỗ lực để
thống nhất đời sống bằng cách đem Lời Chúa ra thực hành?
Chúa Giêsu
đưa ra 2 hình ảnh cụ thể để diễn đạt ý tưởng này:
- Xem quả
thì biết cây. Quả tốt phải được phát sinh từ cây tốt. Cây nào thì quả đó. Hành
vi được xem là tốt, khi nó phải phát sinh từ ý tưởng đẹp. Còn nếu hành động xem
ra xấu là do nuôi dưỡng bởi những ý nghĩ xấu, vì « tư tưởng biến thành hành
động ; lòng đầy miệng mới nói ra », rất nguy hại đến mình và cho người. Nên cần
lắm thống nhất giữa “cái là” và “cái làm”.
Những người
Pharisêu chính bởi không thống nhất giữa ý tưởng bên trong và hành vi bên ngoài
nên đã bị Chúa Giêsu khiển trách nặng lời về lối sống giả hình của họ. Hạt
giống Lời Chúa thì luôn luôn tốt. Hãy gieo hạt Lời Chúa vào trong tâm hồn mình
và hằng ngày chăm sóc vun tưới hạt giống ấy qua việc lắng nghe, học hỏi và suy
niệm thì hạt giống Lời Chúa mới phát triển và đâm hoa kết trái tốt đẹp qua
những hành động tốt đẹp được.
- Nhà trên
nền đá. Tựa như xây nhà trên nền đá vững chắc, thì cho dù mưa sa giống tố và
nước ùa vào cũng không làm lay chuyển được. Cũng vậy, nếu ngôi nhà tâm hồn
chúng ta được xây bằng vật liệu vững chắc là Lời Chúa, thì cho dù cuộc đời mình
có gặp phải những gian nan thử thách hay phải đối mặt với những hoàn cảnh khắc
nghiệt, thì ngôi nhà đức tin của ta mới mong được đứng vững.
Xin Chúa cho
chúng ta ý thức được tầm quan trọng của Lời Chúa để yêu mến học hỏi và áp dụng
vào hoàn cảnh sống của mình qua những việc làm cụ thể. Nhờ đó cây đời của chúng
ta mới trỗ sinh được nhiều hoa trái tốt lành dâng hiến cho đời và cho người.
CHÚA NHẬT XXIII THƯỜNG NIÊN B
Ds 21,4b-9; Ga 3,13-17
SUY TÔN THÁNH GÍA. LỄ KÍNH
Cùng với GH
hôm nay chúng ta dâng thánh lễ suy tôn Thánh Giá Chúa. Đây là dịp chúng ta
chiêm ngắm kỹ hơn Thánh Giá Chúa. Để qua đó, ta nhận ra tội lỗi của mình; nhất
là nhận ra tình yêu vô cùng mà Thiên Chúa dành cho chúng ta.
Nói đến
thánh giá là nói đến tình yêu. Mà đỉnh cao của tình yêu Thiên Chúa dành cho
chúng ta chính là cái chết đau thương của Đức Giêsu trên thập giá. Kể từ khi
thập giá treo Đức Giêsu, Đấng Cứu Thế thì thập giá lại trở nên Thánh Giá bởi
nơi ấy gắn liền với Đấng Thánh đem lại ơn cứu độ cho nhân loại.
Xin cho
chúng ta nhận ra con đường tình đó mà Chúa đã dành cho chúng ta và xin cho
chúng ta cũng biết can đảm dấn bước vào con đường tình thập giá Chúa, để được
tham dự vào sự phục sinh vinh quang của Người.
Lễ suy tôn
thánh giá hôm nay, GH như muốn mời gọi chúng ta chiêm ngắm kỹ hơn về Thánh Giá
Chúa.
- Bài đọc 1
hôm nay trình thuật cho chúng ta biết, dân Israel đã được Thiên Chúa yêu
thương. Qua ông Môsê, Thiên Chúa đã đưa dẫn họ về đất hứa. Nhưng trên hành
trình trong sa mạc, dân Israel đã nhiều lần bất trung, kêu trách Đức Chúa và
trút tội lên đầu Môsê. Trước tình cảnh đó, Thiên Chúa đã cho rắn lửa xuất hiện
và cắn chết nhiều người. Nhận ra sự bất trung về tội lỗi của mình đã phạm, toàn
dân đồng loạt kêu cầu ông Môsê xin sự tha thứ của Thiên Chúa. Thiên Chúa đã
nhận lời Môsê và truyền cho ông: "Ngươi hãy làm một con rắn và
treo lên một cây cột. Tất cả những ai bị rắn cắn mà nhìn lên con rắn đó, sẽ
được sống." (Ds 21,8)
- Trong bài
Tin Mừng, Đức Giêsu xác định hình ảnh con rắn đồng treo trong sa mạc xưa chính
là Ngài, khi nói: “Như ông Môsê đã giương cao con rắn trong sa mạc, Con
Người cũng sẽ phải được giương cao như vậy, để ai tin vào Người thì được sống
muôn đời.” (Ga 3, 14-15). Như vậy, khi chiêm ngắm Thánh Giá, chúng ta
thấy gì? và được gì?
1. Thấy gì?
- Thấy tội
phản phúc của mình đã gây nên cái chết đau thương của Chúa, tựa như những người
Do Thái trong sa mạc và những người cùng thời với Chúa Giêsu.
- Thấy tình
thương lớn lao mà Thiên Chúa đã dành cho chúng ta. Tội lỗi đáng lẽ làm cho
chúng ta phải chết, nhưng Chúa đã chết hay cho chúng ta. Một vị Thiên Chúa
quyền năng và thánh thiện mà lại sẵn sàng chết cho thụ tạo là tội nhân, quả là
lớn lao biết bao.
- Thấy được
sự tự hạ tột cùng của Thiên Chúa. Thánh Phaolô đã diễn tả tư tưởng này trong
thư gửi cho tín hữu Philipphê như sau: “Đức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa, mà
không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã
hủy mình ra không, mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân, sống như người
trần thế. Người lại còn hạ mình, vâng phục cho đến chết, chết trên cây thập tự”
(Pl 2,6-7).
2. Và được
gì?
- Được Chúa
ban lại ơn sự sống. Tội lỗi làm cho chúng ta phải chết nhưng qua cái chết và sự
phục sinh của Chúa Giêsu đã mang lại cho chúng ta sự sống.
- Được phục
hồi chức vị làm con Thiên Chúa và được gọi Thiên Chúa là Cha.
- Được hiệp
thông với nhau trong tình anh em và được đón nhận dồi dào ân sủng của Thiên
Chúa, nhất là ơn cứu độ.
Khi chiêm
ngắm Thánh Giá Chúa, chúng ta cũng nhận ra rằng: Muốn được phục sinh vinh quang
cùng với Đức Giêsu thì chúng ta cũng phải chấp nhận trãi qua thập giá đau khổ.
Xin cho chúng ta học được những bài học cao quý nơi Thánh Giá Chúa. Nhờ đó, ta
ý thức sống xứng đáng hơn với mầu nhiệm thập gía của Chúa Giêsu bằng cách noi
gương thánh Phaolô luôn sống gắn bó mật thiết với Chúa Giêsu trong niềm xác
tín: "Tôi sống, nhưng không còn phải
là tôi, mà là Đức Ki-tô sống trong tôi" (Gl 2,20).
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét