Thứ Ba, 9 tháng 12, 2025

TÂM ĐỒNG Ý HƯỚNG

“Chính anh em hãy cho họ ăn.” (Mt 14,16)
Chứng từ mục vụ sau hơn hai mươi năm linh mục


LỜI NGỎ

Anh em linh mục khóa 4A-Tôma Thiện rất thân mến,

Thấm thoát đã hai mươi ba năm kể từ ngày chúng ta rời mái trường Đại Chủng viện để bước vào những nẻo đường sứ vụ khác nhau. Thời gian lặng lẽ trôi, nhưng trong mỗi chúng ta vẫn lưu giữ những dấu ấn sâu đậm: niềm vui của phục vụ, những thử thách của mục vụ, và hơn hết là kinh nghiệm sống động về lòng trung tín của Thiên Chúa dành cho đời linh mục mỏng giòn của chúng ta.

Hôm nay, nhân ngày Giáo Hội kính Thánh Tôma Trần Văn Thiện, bổn mạng lớp chúng ta, lòng tôi lại dâng lên nhiều tâm tình khi nhớ về hành trình ơn gọi đã qua và những kỷ niệm một thời cùng chia sẻ dưới mái trường chủng viện. Vì thế, tôi xin ghi lại đôi cảm nghiệm như một lối trở về: để tạ ơn Thiên Chúa, tri ân Thánh bổn mạng vì sự đỡ nâng từng ngày, và trân trọng những dấu ấn ân sủng mà Chúa đã khắc ghi trên hành trình phục vụ của mỗi người.

Bài viết nhỏ này xin được gửi đến anh em như một lời chứng chân thành, như một nén hương tri ân dâng lên trước mặt Chúa và trong tình huynh đệ linh mục. Không nhằm dạy bảo hay kể công, nhưng chỉ để mở lòng chia sẻ những trải nghiệm đã thấm vào đời sống sứ vụ; hầu cùng nhau khơi dậy ân sủng thuở ban đầu và thêm vững tâm trong sứ mạng được trao phó.

Ước mong những tâm tình này giúp chúng ta tiếp tục gắn kết với nhau trong Chúa Kitô-Mục Tử Nhân Lành; để dù đang thi hành sứ vụ tại bất cứ giáo xứ hay hoàn cảnh nào, chúng ta vẫn một lòng trung tín, khiêm tốn và bình an bước tiếp hành trình linh mục.

Trân trọng và thân mến.

 

I. LỜI MỜI GỌI KHỞI ĐẦU

1. Một lời gọi chạm đến tận căn

Ơn gọi linh mục đến với tôi thật nhẹ nhàng, không qua biến cố lớn lao hay dấu chỉ lạ thường. Đó chỉ là một cảm nhận rất thật: tôi muốn thuộc trọn về Chúa và muốn sống cho người khác. Lời Kinh Thánh “Ta sẽ ban cho các mục tử theo lòng Ta” lặng lẽ vang vọng trong tâm hồn, như gieo hạt giống đầu tiên của đời dâng hiến.

2. Một tiếng gọi mang tính thúc bách

Càng trưởng thành trong đời sống chủng viện, tiếng gọi ấy càng trở nên rõ nét. Mỗi lần quỳ trước Thánh Thể, tôi như nghe Chúa thì thầm: “Chính anh em hãy cho họ ăn.” Tôi hiểu rằng trước khi nuôi người khác, chính tôi phải để Chúa nuôi mình: học bao dung, luyện kiên nhẫn, tập hy sinh trong từng việc nhỏ.

3. Một lời mời sống tự hiến

Dần dần, tôi nhận ra: ơn gọi linh mục không phải là để nắm giữ một chức vụ, nhưng để bước vào con đường tự hiến. Dẫu đầy giới hạn, tôi vẫn cảm nhận Chúa kiên nhẫn uốn nắn từng bước đi của đời mình.

Lời cầu nguyện:

Lạy Chúa, xin giữ con mãi trung thành với tiếng gọi thuở ban đầu và làm mới lại trong con lòng mến Chúa mỗi ngày. Amen.

II. ANH EM CHÚNG TA CHUNG MỘT ƠN GỌI

1. Tình huynh đệ được dệt bằng cầu nguyện

Những năm tháng chủng viện đã gắn kết anh em chúng ta qua giờ học, giờ lao động, những buổi chia sẻ âm thầm và cả những đêm dài cầu nguyện cho nhau. Tình bạn linh mục hình thành từ đó, tự nhiên, chân thành và kiên vững.

2. Hiệp nhất trong phân định

Ngày mãn trường, phần lớn anh em Giáo phận Cần Thơ được truyền chức sau thời gian thực tập ngắn. Còn ba anh em chúng tôi: Cha Gioankim Lê Thành Công, Cha Giuse Nguyễn Đình Hùng, và tôi được mời gọi dừng lại thêm để cầu nguyện và phân định. Có lẽ Chúa muốn chúng tôi “chậm lại” để lắng nghe Người thật sâu.

Trong giờ thinh lặng năm ấy, tất cả ba anh em chúng tôi đều hướng về một câu Lời Chúa: “Chính anh em hãy cho họ ăn.” Không cần bàn luận nhiều, ai nấy đều cảm nhận đây là lời Chúa trao cho hành trình chung của chúng tôi.

3. Tình nghĩa mục tử sau ngày truyền chức

Dù được sai đến những giáo xứ khác nhau, anh em chúng ta vẫn nâng đỡ nhau qua từng cuộc gặp gỡ, từng lời khích lệ và cả những chia sẻ thầm lặng khi gặp khó khăn. Tình huynh đệ ấy trở thành nguồn sức mạnh âm thầm nuôi dưỡng đời mục tử.

Lời cầu nguyện:

Lạy Chúa, xin gìn giữ tình huynh đệ linh mục của chúng con, để chúng con luôn biết nâng đỡ nhau trong sứ vụ. Amen.

III. THÁNH THỂ-NGUỒN LƯƠNG THỰC CỦA MỤC TỬ

1. Được Chúa nuôi dưỡng trước

Tôi không thể “cho họ ăn” nếu chính tôi không được Chúa nuôi dưỡng. Mỗi Thánh lễ cho tôi thấy sự yếu đuối của mình: tôi cũng đói, cũng khát: khát bình an, khát được nâng đỡ, khát lòng trung tín.

2. Thánh lễ-nhịp tim đời linh mục

Ngày nào dâng lễ sốt sắng, ngày ấy tràn đầy ân sủng. Ngược lại, những Thánh lễ vội vàng thường mang theo sự khô hạn trong sứ vụ. Thật vậy, Thánh lễ là nhịp tim của đời linh mục.

3. Trở thành tấm bánh được bẻ ra

Chúa không chỉ muốn tôi trao Thánh Thể cho cộng đoàn, nhưng còn muốn chính tôi trở nên tấm bánh: biết hiến mình, biết chịu bẻ ra trong khiêm tốn và tha thứ.

Lời cầu nguyện:

Lạy Chúa Giêsu Thánh Thể, xin làm đời con trở thành tấm bánh bẻ ra cho đoàn chiên. Amen.

IV. LỜI CHÚA-ÁNH SÁNG DẪN ĐƯỜNG

1. Lời Chúa luôn là ánh sáng

Trong mục vụ, tôi nghiệm thấy: không gì vững chắc hơn Lời Chúa. Mọi công việc, mọi bài giảng, mọi cuộc gặp gỡ đều phải khởi đi từ Lời Người.

2. Giảng từ chính kinh nghiệm sống

Lời giảng chỉ chạm đến tâm hồn khi được rút ra từ kinh nghiệm đức tin của bản thân. Khi tôi nói điều mình đã sống, người nghe dễ dàng nhận ra.

3. Lời Chúa chữa lành tôi trước

Trong những lúc mệt mỏi hay chán nản, chính Lời Chúa đã chữa lành tôi trước, để rồi tôi có thể dùng chính Lời ấy nâng đỡ người khác.

Lời cầu nguyện:

Lạy Chúa, xin cho lời con giảng luôn phát sinh từ sự gặp gỡ chân thật với Chúa. Amen.

V. MỤC TỬ VÀ NHỮNG VẾT THƯƠNG

1. Bước vào vùng đau của con người

Sứ vụ đưa tôi đến với nhiều mảnh đời đau khổ: gia đình đổ vỡ, người trẻ lầm lỡ, người nghèo bị bỏ quên. Nhiều khi, chỉ cần hiện diện và lắng nghe đã là món quà đủ đầy.

2. Những vết thương dạy tôi khiêm tốn

Chính những đau khổ nơi người khác làm tôi ý thức giới hạn của mình. Tôi không thể chữa lành tất cả; điều tôi có thể làm là dẫn họ đến với Chúa.

3. Chính tôi cũng được chữa lành

Và thật kỳ diệu: Chúa lại dùng chính những con người đơn sơ để sửa tôi khỏi nóng nảy, tự mãn hay vô tâm.

Lời cầu nguyện:

Lạy Chúa, xin cho con biết kiên nhẫn ở lại với người đau khổ như Chúa vẫn ở lại với con. Amen.

VI. HƠN HAI MƯƠI NĂM NHÌN LẠI

1. Tất cả là ân sủng

Nhìn lại hành trình mục vụ, tôi chỉ có thể thưa: tất cả đều là hồng ân. Điều tốt đẹp là của Chúa; những giới hạn là của tôi. Nhưng trong mọi sự, bàn tay Chúa vẫn âm thầm hướng dẫn.

2. Hoa trái và giới hạn

Tôi đã chứng kiến nhiều cuộc đời được đổi mới, nhiều gia đình tìm lại bình an. Nhưng cũng có những lúc tôi hoàn toàn bất lực. Chính những giây phút ấy giúp tôi gắn bó với Chúa hơn.

3. Lời mời gọi vẫn còn đó

Lời Chúa vẫn vang lên mỗi ngày: “Chính anh em hãy cho họ ăn.” Và tôi vẫn tiếp tục học để sống trọn vẹn lời ấy.

Lời cầu nguyện:

Lạy Chúa, xin tiếp tục dẫn con đi trong trung tín và bình an. Amen.

LỜI KẾT

“Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế.” (Mt 28,20)

Điều đọng lại sâu nhất trong tôi sau hơn hai mươi năm linh mục là: Chúa luôn hiện diện trong từng Thánh lễ, từng cuộc gặp gỡ, từng giọt nước mắt cũng như trong những niềm vui nhỏ bé hằng ngày.

Ước gì từng lời nói, từng việc làm và từng bước chân đời linh mục của tôi luôn trở thành một cách để “cho họ ăn”, giúp người khác lớn lên trong hy vọng và bình an.

Lạy Chúa Giêsu, xin dùng con như khí cụ tình yêu của Chúa. Amen.

                                            Sóc Trăng, ngày 21/09/2025

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

  SUY NIỆM LỜI CHÚA TUẦN III MÙA VỌNG Lm. Nguyệt Giang CHÚA NHẬT III MÙA VỌNG A Is 35,1-6a.10; Gc 5,7-10; Mt 11, 2-11 Suy niệm 1: Hôm...