THỨ NĂM SAU LỄ TRO
Đnl 30,15-20; Lc 9,22-25
THỨ NĂM SAU LỄ TRO
Đnl 30,15-20; Lc
9,22-25
Suy niệm 1: LÀM MÔN ĐỆ
ĐỨC KITÔ CẦN ĐIỀU KIỆN NÀO?
Để làm môn đệ Chúa
Giêsu, cần phải có những điều kiện nào? Tin mừng hôm nay cho ta biết phải thỏa
mãn 3 điều kiện: từ bỏ, vác thập giá và đi theo Chúa. Xin cho mỗi ngày chúng ta
biết can đảm từ bỏ ý mình để theo ý chúa. Từ bỏ lối sống vị kỉ để sống vị tha.
Biết hy sinh vác thập giá mình hằng ngày mà bước theo Chúa, hầu xứng đáng làm
môn đệ của Người.
Cuộc sống chúng ta
là một chuỗi những chọn lựa. Những lựa chọn sẽ làm cho ta trở nên tốt hay xấu,
thành công hay thất bại, hạnh phúc hay bất hạnh… Lựa chọn đòi hỏi chúng ta phải
từ bỏ. Từ bỏ lại đòi chúng ta hy sinh. Mà hy sinh nào cũng phải chấp nhận mất
mác và đau đớn.
Tin mừng hôm nay,
Chúa Giêsu đòi hỏi chúng ta phải có thái độ dứt khoát trong chọn lựa: “Ai
muốn theo Ta, phải từ bỏ mình, vác thập giá hằng ngày mà theo.”
Khi gọi các môn đệ,
Chúa Giêsu cũng đòi hỏi các ngài phải chấp nhận từ bỏ mọi sự: Bỏ tình thân (cha
mẹ, anh chị em, vợ chồng…). Bỏ con người cũ với những tính hư nết xấu, cả những
tội lỗi để đi theo Chúa. Đó là ta không được nhượng bộ ham muốn xác thịt, không
dung dưỡng sự lười biếng, không thỏa hiệp với lòng tham lam ích kỉ... Trên hết
ta phải từ bỏ chính mình, vì nếu ta có bỏ đi tất cả mà chưa từ bỏ mình thì ta
chưa bỏ gì cả, từ từ chúng ta sẽ gom lại tất cả những gì mình đã bỏ rơi.
Trong kho tàng văn
hóa thần bí của nước Ấn độ, người ta đọc thấy một câu chuyện răn đời lý thú sau
đây :
Có một vị linh sư Ấn giáo tài đức nọ, sau một thời gian
dài nhiệt tâm hướng dẫn tu luyện cho các đệ tử, vị linh sư Ấn giáo cảm thấy rất
hài lòng về sự tiến bộ của một người đệ tử ruột mình. Nhận thấy rằng người đệ tử
không còn cần đến sự dìu dắt huấn luyện của mình nữa, nên một ngày kia, vị linh sư
mới bỏ mặc anh trong một túp lều tranh rách nát bên cạnh một bờ sông.
Thực hiện huấn dụ
của vị linh sư, mỗi buổi sáng khi thức dậy, người đệ tử dìm mình xuống dòng
sông để thanh tẩy theo đúng nghi thức Ấn giáo, rồi anh giặt chiếc áo cũ của
mình. Chiếc áo ấy là tất cả tài sản duy nhất của anh.
Một ngày nọ, người đệ tử buồn bực xót xa vô hạn khi phát giác chiếc áo duy nhất của mình phơi ở bờ sông đã bị chuột cắn rách tả tơi! Không còn cách nào khác, người đệ tử đành phải gõ cửa dân làng để xin một chiếc áo khác. Nhưng chẳng bao lâu, chiếc áo này cũng bị chuột cắn nát! Lúc đó anh mới nảy sinh ý nghĩ vào làng xin cho kỳ được một con mèo. Từ nay anh khỏi phải lo lắng về sự quấy phá của mấy chú chuột nữa. Nhưng thay vì xin áo mặc, người đệ tử thuộc môn phái khất thực cũng vẫn phải ngày ngày vào làng xin cơm bánh ăn cho mình.
Tháng này qua năm
khác, anh vẫn phải vác bị đi khất thực! Một ngày kia, bỗng nhiên người đệ tử
cảm thấy xấu hổ vì bao năm qua, anh đã vô tình trở thành một thứ gánh nặng cho
dân làng. Nghĩ thế, anh đã tìm đủ mọi cách để tậu cho bằng được một đôi bò để nuôi lấy vốn làm ăn. Nhưng có bò rồi thì cũng phải liệu sao có cỏ cho bò ăn. Những ngày
đầu, anh tự mình đi cắt cỏ cho bò. Nhưng về lâu về dài, nhận thấy không còn
thời giờ để ngồi thiền và cầu nguyện, anh đành phải thuê một người cắt cỏ cho
bò.
Đôi bò ngày càng
sinh sản ra nhiều. Chẳng bao lâu trở thành một đàn bò đông đúc, nên số người
cắt cỏ cũng phải gia tăng theo nhịp độ phát triển của đàn bò. Mấy năm sau, mảnh
đất chung quanh túp lều tranh của anh ngày xưa đã biến thành một nông trại trù
phú rộng lớn.
Con người đã một
thời muốn từ bỏ tất cả mọi sự để trở thành một tu sĩ, một vị linh sư trong Ấn
giáo, thì nay đã hiển nhiên trở thành một ông chủ nông trại giàu có danh
tiếng. Có tiền, có tất cả mọi sự, nên anh nghĩ phải có một người tâm đầu ý hợp
để cùng anh chia sẻ công việc. Sau cùng anh đành phải cưới một người vợ trẻ đẹp.
Không bao lâu, anh đã trở thành một trong những ông chủ nông trại giàu có quyền
thế nhất trong vùng.
Hai mươi năm sau,
trong một dịp trở lại thăm ngôi làng cũ, vị linh sư Ấn giáo xưa đã một thời dẫn
dắt anh trên đường tu trì, vô cùng ngạc nhiên vì thay cho túp lều tranh rách
nát nghèo nàn bên bờ sông ngày nào, nay đã là cả một cơ nghiệp đồ sộ lớn lao.
Thăm hỏi dân làng để
biết được tung tích người chủ nông trại giàu có uy quyền hống hách khắp vùng,
vị linh sư mới ôn tồn lên tiếng hỏi người đệ tử cũ của mình: "Thế này
nghĩa là gì hả con?".
Người đệ tử suy nghĩ
hồi lâu rồi hối hận trả lời: "Thưa Thày, có lẽ Thày không tin. Tất cả cơ
nghiệp này, được như hôm nay, cũng chỉ vì con đã không đủ can đảm để giữ chiếc áo rách!".
Như vậy, bỏ mọi sự là phải từ bỏ cách dứt khoát và trọn vẹn chứ không phải nửa vời, nước đôi.
Đi theo Ngài. nghĩa
là đi chứ không đứng, là thực hiện chứ không ước muốn, vì “hoả ngục thường được
lát bằng những thiện chí”.
Đi chứ không lùi, nghĩa là mỗi ngày chúng ta phải thấy được gần Chúa hơn, gần anh em hơn.
Đi theo Ngài chứ
không theo ai khác, nghĩa là phải xác định rõ Giêsu Kitô là thần tượng duy nhất
của đời tôi. Đó là một Giêsu Kitô đã chịu đóng đinh, đã chết và đã sống lại
cho tình yêu.
Đi theo Ngài chứ
không phải bắt Ngài phải theo tôi.
Ước gì mùa chay
thánh này, chúng ta biết bỏ đi ý riêng để vâng theo ý Chúa. Biết bỏ đi những dự
định toan tính của mình khi đi theo Chúa. Biết ưu tiên làm việc
Chúa hơn việc mình. Biết làm cho và vì Chúa hơn làm cho và vì mình. Bởi ta biết
rằng ý Chúa, việc Chúa, cho Chúa và vì Chúa thì thiện hảo và ích lợi cho đời
sống chúng ta.
Suy niệm 2:
TIÊU CHUẨN TUYỂN DỤNG MÔN ĐỆ CỦA ĐỨC GIÊSU
Đâu là điều
kiện tiên quyết để xứng đáng làm môn đệ Chúa Giêsu? Đó là điều mà lời Chúa muốn
nói với mọi người chúng ta trong bài Tin mừng hôm nay.
Sau lời tiên
báo về cuộc thương khó, Chúa Giêsu đề cập ngay
đến những điều kiện cần thiết để được làm môn đệ
Ngài. Đó là: “hãy từ bỏ mình, vác thập giá mình mà đi theo
Ngài”. Điều kiện này không chỉ dành riêng cho nhóm 12
tông đồ, mà còn cho tất cả chúng ta, những người muốn bước
theo Chúa.
Từ bỏ mình
và vác thập giá mình hằng ngày để đi theo Chúa là một đòi hỏi không
hề dễ dàng chút nào! Đòi buộc chúng ta phải suy nghĩ cẩn thận, phải lựa
chọn chính chắn và phải cương quyết từ bỏ mọi thứ để tiến bước theo Ngài.
Thực tế cho
thấy bất kì ai cũng có những thập giá, có thể thập giá mỗi người có khác
nhau; cũng như mỗi người có những cách thế khác
nhau để đảm đương thập giá trong đời mình ngang qua những bổn phận, trách
nhiệm… trong các mối tương quan với: Chúa, tha nhân, bản thân và môi
trường xã hội.
Đã nói đến
thập giá thì không có thập giá nào nhẹ nhàng dễ vác cả, nên đòi buộc
mỗi người cần phải nỗ lực cố gắng nhiều. Điều quan trọng
là làm sao ta không để thập giá đè bẹp đời mình trong cuộc hành trình bước
theo Chúa. Muốn thực hiện được điều này rất cần có ơn Chúa. Bởi tự sức
riêng ta sẽ dễ té ngả bất cứ lúc nào.
Tin vào lời
Chúa nói: “ơn Ta đủ cho con” (2 Cr 12,9), ta hãy liên kết chặt chẽ
với Chúa ngang qua việc cầu nguyện, tâm niệm và sống lời Chúa, nhất là đón nhận
bí tích Thánh Thể, nhờ thế ta mới có đủ sức mạnh của Chúa mà vượt thắng mọi thử
thách, gian nan trên đường đời.
Xin Chúa nâng đỡ và ban ơn cho mỗi người chúng ta, để ta can đảm và trung thành vác thập giá theo chân Chúa đến cùng, cho dẫu phía trước vẫn còn đó nhiều gian nan thử thách. Amen.
Suy niệm 3: XÂY DỰNG LẠI CÁC MỐI TƯƠNG QUAN
Bài đọc I trích sách Đệ nhị
luật nói về 2 con đường: ai chọn đi theo con đường của Chúa và các giới luật
của Ngài thì sẽ được sống; còn ai đi theo các quyến rũ khác thì sẽ diệt vong.
Trong bài trích Phúc Âm, Chúa
Giêsu cho biết rõ hơn con đường của Chúa là con đường gì: đó là con đường dẫn
tới vinh quang phục sinh, nhưng trước đó phải qua đau khổ của thập giá; ai muốn
đi theo Ngài thì cũng phải đi qua con đường thập giá, thậm chí phải vác thập
giá hằng ngày.
Mỗi
khi Mùa Chay về, chúng ta được nghe vang vọng lời mời gọi thiết tha của Chúa
là: “Hãy sám hối và tin vào Tin mừng”, nghĩa là hãy “trở về” với Chúa, với tha
nhân và với chính mình để kết nối lại các mối dây hiệp thông sao cho chắc chắn
và bền vững hơn.
Trở
về với Chúa để cảm nghiệm được tình thương của Người trên cuộc đời chúng ta.
Trở về với tha nhân để nhận
thấy bổn phận yêu thương, liên đới và chia sẻ với anh chị em đồng loại.
Trở về với chính mình để nhận
ra mình tội lỗi và cần được Thiên Chúa yêu thương, tha thứ.
Như vậy, cả ba mối tương quan,
chúng ta thấy có một mẫu số chung là: nhận thấy mình bất toàn, ích kỷ, kiêu
ngạo, nên cần phải trở về với Thiên Chúa, tha nhân và ngay cả với chính mình để
đi vào đúng con đường mà Chúa đã đi qua và đã mở ra cho chúng ta bước theo.
Muốn đi đúng vào con đường của
Chúa, chúng ta cần phải kiểm tra lại những sợi dây kết nối với Chúa, tha nhân
và chính mình dưới ánh sáng Lời Chúa xem mình đã chọn sống theo đường lối của
Chúa hay lối đường của thế gian và có can đảm từ bỏ chính mình và phải vác thập
giá mình và đi theo Chúa không?
Khi nói đến từ bỏ chính mình,
Đức Giêsu muốn chúng ta phải ý thức và từ bỏ tận căn, bởi vì nếu có từ bỏ nhiều
thứ, dốc quyết nhiều chuyện, mà ta chưa từ bỏ chính mình thì kể như chưa bỏ gì
cả, và nếu có bỏ đi chăng nữa, thì sẽ tìm dịp và tìm cách thuận lợi để lấy lại!
Bỏ mình còn có nghĩa là coi
mình ra không để hướng về Chúa và anh chị em, là quên mình để yêu thương, tha
thứ và sống cho và vì người khác.
Bỏ mình luôn đi đôi với việc
vác thập giá của chính mình hằng ngày. Thập giá của mỗi người chính là ốm đau,
bệnh tật, những chiến đấu chống lại cám dỗ, những trái ý, hiểu lầm, vu vạ, cáo
gian…nhưng nếu chúng ta can đảm nhận đón nhận vì lòng yêu mến Chúa với
niềm tin tưởng vào sự phục sinh vinh quang của Đức Kitô, chúng ta cũng sẽ đạt đến
vinh quang phục sinh cùng với Người.
Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho chúng con ơn từ bỏ
tội lỗi, sống yêu thương, đón nhận thánh giá trong đời và trung thành vác lấy
cách yêu mến. Xin cũng ban cho chúng con ơn trở về thât sự trong Mùa Chay thánh
này. Amen.
(Dựa theo ý tưởng của Ngọc Biển SSP)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét